Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 466: C466 Đế tử



Tịch Thiên Dạ không hề giấu diếm, nói sơ lược về những gì hẳn đã trải qua trong đệ tử quan Thiên Lan Thần Tông cho mấy người Cố Khinh Yên nghe.

Bon họ cũng không ngờ Tịch Thiên Dạ trải qua nhiều chuyện thần kỳ như vậy. Khó trách hắn có thể, trực tiếp đột phá Chí Tôn Cảnh... Có nhiều Thăn Tàng Khí như vậy, đừng nói là Tịch Thiên Dạ, cho dù là một kẻ ngu cũng có thể đột phá đến Chí Tôn cảnh a.

Cố Vân cùng Cố Khinh Yên có chút hâm mộ, các nàng cảm thấy mình đã nhận được cơ duyên không nhỏ ở đệ tử quan Thiên Lan Thần Tông, nhưng nếu so với Tịch Thiên Dạ thật sự cách biệt quá xa. Hâm mộ cũng không được gì, ai bảo Tịch Thiên Dạ có thiên phú yêu nghiệt như vậy, từ đầu đến cuối đều được bình phán là Thần Tông cấp chín.

Tịch Thiên Dạ lại có thể trở thành Thần tử của Thiên Lan Thần Tông... Hơn nữa còn có một nhóm người hộ đạo trung thành.

Các nàng hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng ở Thiên Lan Thần Tông còn có ai có cơ duyên tạo hóa nào sánh bằng Tịch Thiên Dạ đây.

Thiên Lan Thần Tông cũng đã bị hủy diệt mấy chục vạn năm, thế mà hẳn có thể trở thành Thiên Lan Thần tử.

Dù cho đến thế hệ này, Thiên Lan Thần tử vẫn là người có địa vị cao nhất trong di tích Thiên Lan.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các thế lực lớn cùng chủng tộc ở di tích Thiên Lan thừa nhận địa vị của hẳn, nếu không sẽ không có ý nghĩa gì. Dù sao Thiên Lan Thần Tông đã sớm trở thành lịch sử.

"Thận Nhi muội muội, vừa rồi tỷ tỷ hiểu lãm, muội hãy tha lỗi cho ta đi"

Cố Vân tiến lên lôi kéo tay Thải Thận Nhi, khuôn mặt tỏ vẻ áy náy nói.

Cố Khinh Yên cũng cảm thấy xấu hổ, hướng Thải Thận Nhi gật đầu nói:

“Thận Nhi muội muội, ngươi đừng để bụng. Lát nữa tỷ tỷ nhất định chuẩn bị một phần lễ vật xin lỗi ngươi."


Thải Thận Nhỉ biết được hai vị tỷ tỷ hiểu làm mình, khuôn mặt nhỏ có chút ửng đỏ, theo bản năng liếc nhìn Tịch Thiên Dạ.

Mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Bản thân mình là nữ nhân lại ở trong phòng chủ nhân cả đêm, người khác tự nhiên sẽ nghĩ theo chiều hướng kia.

Nghĩ vậy Thải Thận Nhân cảm thấy vô cùng ngượng ngùng cùng xấu hổ.

"Mấy vị tỷ tỷ, Ho Bạch Thần Thành rất vui, các ngươi mới tới còn chưa quen thuộc, để Thận Nhi làm hướng dẫn du lịch cho các ngươi.”

Thải Thận Nhi vui vẻ nói.

Nàng là một tiểu cô nương sống ở thôn trang hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho nên nàng vô cùng thích thú với thành thị phồn vinh náo nhiệt.

Nàng thật sự rất thích chơi đùa khắp những con phố, ngõ hẽm trong thành.

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân nghe vậy lộ vẻ cổ quái nhìn Thải Thận Nhi, dựa vào khí chất yêu mị cùng ngoại hình quyến rũ của Thải Thận Nhi, nếu nàng xuất hiện ở những chỗ náo nhiệt sẽ gây nên phản ứng gì?

Đừng nói là Thải Thận Nhi, ngay cả Cố khinh Yên cùng Cố Vân tự nhận là chỉ hơi kém một bậc so với Thải Thận Nhi vẫn phải mang vải che kín mặt mới dám ra đường phố, nếu không tất nhiên sẽ có phiền phức.

Yêu tỉnh như Thải Thận Nhị, dù nàng mang vải che mặt cũng chưa chắc có tác dụng a.

"Thận Nhi, muội nên thi triển huyễn thuật thay đổi ngoại hình cùng khí chất của mình a, nếu không chúng ta sẽ không thể dạo phố rồi" Cố Vân nhắc nhở.


Nữ nhân tụ tập cùng một chỗ thích nhất là làm tự nhiên là đi dạo phố...

Mà Cố Khinh Yên cùng Cố Vân cũng vừa mới đến, các nàng vẫn luôn nghe kể về phong thái ở Hắc Bạch Thần Thành, đã sớm không nhịn được muốn đi dạo. một vòng trong thành.

Trời vừa sớm các nàng đã đến phòng Tịch Thiên Dạ cũng là muốn lôi kéo Tịch Thiên Dạ cùng đi.

"Các tỷ tỷ yên tâm, Thận Nhi có kinh nghiệm." Thải Thận Nhi lộ nụ cười đáng yêu nói

Nhớ đến lần đầu tiên vào thành, với ngoại hình cùng khí yêu mị của Thải Thận Nhi đã gây ra hỗn loạn cùng chấn động không nhỏ, mặc kệ là nam nữ già trẻ, bất kỳ người nào nhìn thấy nàng đều đỏ mất cùng yêu thích, thậm chí người người theo đuôi, chạy theo như vịt, khiến nàng không thể thoải mái chơi đùa.

Nhưng điều này không làm khó Thải Thận Nhi được, nàng là tộc nhân Cứu Huyễn Thải Điệp tộc, sở trường của nàng chính là tinh thần huyễn thuật.

Bây giờ mỗi lần đi ra ngoài nàng đều sẽ thi triển huyễn thuật bao phủ mình lại, trong mắt người khác nàng chính là một cô gái bình thường.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, chủ đề của nữ nhân a, hắn tự nhiên sẽ không chen vào, nhưng các nàng hào hứng như vậy, hẳn cũng không có từ chối

Kêu Chanh Quang cùng đi, đoàn người đứng ở trong trang viên chờ xuất phát, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.

Chỉ là bọn hắn vừa mới đi tới vườn hoa, một đám người ngăn cản bọn hắn.

“Tịch Thiên Dạ huynh đệ, các ngươi chuẩn bị đi đâu?”


Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhéMột lão giả áo đen mang theo bảy tám người từ trong góc đi ra, hơi thỉ lễ nói.

Người này mặt ngoài nho nhã lễ độ, nhưng lại ngăn cản đường đi của Tịch Thiên Dạ, một bước không nhường.

Mấy người Cố Khinh Yên khẽ nhíu mày, dựa theo trang phục của mấy người đang mặc, toàn bộ đều là người của Lôi thị đế tộc.

“Chúng ta đi chỗ nào, chẳng lẽ còn muốn bẩm báo với Lôi thị đế tộc?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Không, Tịch Thiên Dạ huynh đệ đừng hiểu lầm, chúng ta không có ác ý gì. Thật ra chúng ta một vẫn luôn ở phụ cận trang viên bảo hộ an toàn của ngươi, hiện giờ trong Hắc Bạch Thần Thành có chút phức tạp, thân phận của ngươi lại rất đặc thù, nếu như không bắt buộc, tại hạ kiến nghị mấy ngày nay đừng ra khỏi trang viên.”

Lão giả áo đen không kiêu ngạo không tự tị, lúc nói chuyện vẫn luôn nho nhã lễ độ. Nhưng trên người lại toát ra khí tức kinh người, cỗ khí tức này rất mạnh mẽ, thậm chí không kém hơn Tà Uyên Hậu.

Tịch Thiên Dạ hơi híp mắt, cười lạnh nói:

"Lôi thị đế tộc các ngươi muốn giam lỏng ta?”

"Không, chúng ta chỉ đang bảo vệ ngươi, xin hãy in tưởng thành ý của chúng ta.” lão giả áo đen lắc lắc đầu nói.

"Ta không cần bất kỳ ai bảo hộ, tránh ra!” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Tịch Thiên Dạ huynh đệ, bảo hộ ngươi chính là ý của phía trên, nếu như không được phía trên cho phép, tha thứ ta không thể thả ngươi đi, hi vọng ngươi có thể thông cảm. Những người khác đều có thể tùy ý ra vào trang viên, nhưng Tịch Thiên Dạ huynh đệ thì ngoại lệ"


Lão giả áo đen nói chuyện vẫn như cũ không kiêu ngạo không tự tỉ, nhưng cả người vẫn đứng trước mặt Tịch Thiên Dạ, nửa bước không lùi, cả người như một tòa núi cao ngăn ở đầu đường.

"Lôi thị đế tộc các ngươi có chút quá đáng."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn mấy người trước. mắt, đôi mắt dần dần trở nên sắc bén.

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân cũng biểu lộ lạnh lùng, Lôi thị đế tộc quả nhiên trong lòng có quỷ, chồn chúc tết cho gà.

Thải Thận Nhi cũng biểu hiện nghiêm túc, từng tia hào quang bảy sắc xuất hiện trong con ngươi của nàng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, tình cảnh giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

"To gan, không được vô lễ với Tịch huynh”

Một thanh âm lãnh đạm vang lên ở cửa chính rang viên, chỉ thấy một người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn chậm rãi đi vào.

Người này có dáng người cao gầy, tướng mạo khá là anh tuấn, trên khuôn mặt hiện vẻ cương nghị, không hề vênh váo hung hăng, nhưng cả người lại toát ra sự cao quý cùng phong phạm của người làm việc lớn.

Hắn nhìn rất bình thường, nhưng lão giả áo đen nhìn thấy hẳn hơi đổi sắc mặt, vô cùng cung kính khom lưng hành lễ nói: "Đế tử đại nhân."

Cố Khinh Yên nghe vậy thì giật mình, theo nàng biết thì người có tư cách xưng là Đế tử ở trên đại lục Nam Man chỉ có thể là người kế thừa tương lai của năm đại đế tộc.Những người khác nếu dám tự xưng là Đế tử đều là phạm thượng, xúc phạm uy nghiêm của Đế tộc.

Theo nàng biết, thế hệ này của Lôi thị đế tộc chỉ có ba người được xưng là Đế tử.

Không ngờ một người trong đó lại đi đến di tích Thiên Lan.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.