Dưới đại môn khu dạy học, vài ba thanh niên tụ tập với nhau chung một chỗ để chặn đường.
"Tại sao cái tên Tịch Thiên Dạ kia vẫn chưa ra?"
Một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng nói ra với vẻ không kiên nhẫn. Người này mày kiếm, mắt sáng, ngũ quan cương nghị, có vài phần dáng vẻ oai phong của một mỹ nam tử. Chỉ là hắn có một ánh mắt nông nổi lẫn kiêu căng, không phối hợp cùng với tướng mạo của hắn.
" Bẩm tiểu vương gia, chắc là tên Tịch Thiên Dạ kia chưa đi ra, ta luôn quan sát rất kỹ mà, cam đoan như thế."
Dương Đại Tráng vội vội vàng vàng giải thích, bộ dáng khúm núm vâng lời như một con chó săn.
"Ta rất muốn xem thử cái tên Tịch Thiên Dạ dám ngày ngày làm ra chuyện xấu với U Tư Lan có phải có ba đầu sáu tay hay không..."
Hướng Nghiễm Hi bộc phát lửa giận bừng bừng. Mọi người ở đây ai mà không biết Cố Vân là không thể dây vào? đó là người mà Hướng Nghiễm Hi hắn độc chiếm, bất cứ ai đụng vào sẽ chết.
"Tiểu vương gia, ta đã đã cảnh cáo hắn, nhưng hắn không thèm nghe."
Trong lòng Dương Đại Tráng cũng nổi lên oán khí.
"Tốt, thế thì ta rất muốn xem xem hắn có bản lãnh gì."
Hướng Nghiễm Hi lạnh lẽo cười.
...
Cố Vân đi ra khỏi khu dạy học, liếc thấy Hướng Nghiễm Hi đã chặn cửa ra vào lại, thế nên nhíu mày thật chặt, nhìn ra chung quanh. Lại không hề nhìn thấy Tịch Thiên Dạ, trong lòng càng thấy ngạc nhiên hơn. Bởi vì nàng rất rõ ràng là Tịch Thiên Dạ đi đằng trước nàng, chẳng lẽ Hướng Nghiễm Hi không có ngăn hắn lại?
"Cố Vân, thật là đúng lúc, ta mời nàng ăn cơm trưa nha."
Hướng Nghiễm Hi nhìn thấy Cố Vân, gương mặt liền thay đổi, vô cùng nhiệt tình nhanh như điện phóng tới.
"Không cần, ta đã có hẹn với bằng hữu."
Cố Vân khẽ cau mày từ chối.
"Bằng hữu? Người bằng hữu nào vậy, Tịch Thiên Dạ ư?"
Theo bản năng, Hướng Nghiễm Hi nhìn lại phía sau lưng của Cố Vân. Kết quả là không có trông thấy một ai cả.
" Ăn cơm với ai không có quan hệ gì với ngươi."
Cố Vân thản nhiên nói.
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên."
Hướng Nghiễm Hi cười theo, nhưng lại không hề có chút xíu dáng vẻ nào là tránh Cố Vân ra. Hắn đã hạ quyết tâm, Cố Vân đi chỗ nào hắn sẽ đi chỗ đó, hắn thật sự muốn nhìn xem là tên nào muốn đi ăn cùng với Cố Vân.
"Tiểu vương gia, vậy chúng ta??? "
Dương Đại Tráng cười khổ. Hắn biết ngay, Cố Vân vừa xuất hiện thì Tiểu vương tức khắc sẽ giống như mất hồn vậy.
"Các ngươi tiếp tục chăm chú quan sát, nếu phát hiện ra người thì trước hết bắt lại cho ta."
Hướng Nghiễm Hi vội vàng dặn dò một câu rồi hấp tấp đuổi theo.
Mấy người Dương Đại Tráng đưa mắt nhìn nhau, không nói gì cả nửa ngày. Trên lý thuyết, ở trong học viện thì Cố Vân cũng không xinh đẹp lắm lắm, ít nhất thì U Lan Tư lão sư và đại sư tỷ Nguyễn Quân Trác có danh tiếng nổi bật hơn Cố Vân nhiều.
Trường Thương học viện có mười danh hoa, Cố Vân chỉ có thể xếp hạng cuối cùng trong đó mà thôi.
Mà với quyền thế và lực ảnh hưởng của Tiểu vương gia tại Lan Lăng quốc, có dạng nữ nhân như thế nào mà hắn tìm không được? làm sao lại khó khăn chinh phục Cố Vân như vậy?
"Hướng Nghiễm Hi, trước đây dù ngươi làm bất cứ cái gì, chỉ cần không có quá phận ta đều có thể bỏ qua. Nhưng Tịch Thiên Dạ là bằng hữu của ta, tốt nhất ngươi đừng có gây sự với hắn."
Bước chân của Cố Vân hơi dừng lại, khẽ lạnh lùng liếc mắt Hướng Nghiễm Hi một cái.
Nụ cười trên gương mặt Hướng Nghiễm Hi cứng đờ, hắn không thể ngờ rằng Cố Vân sẽ vì Tịch Thiên Dạ mà cảnh cáo hắn, loại cảm xúc và ngữ khí như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy Cố Vân biểu hiện qua.
"Cố Vân, vì cái gì mà nàng che chở cho hắn như vậy, chủ động bảo vệ cho hắn?"
Hướng Nghiễm Hi bùng cháy lửa giận, lòng ghen ghét lật trời. Hắn không thể nào hiểu được, hắn đối xử với Cố Vân tốt như vậy, Cố Vân lại nhất nhất hờ hững với hắn. Nhưng mà cái gã Tịch Thiên Dạ kia lại có thể làm cho Cố Vân che chở đủ kiểu như vậy...
"Không có liên quan gì với ngươi."
Cố Vân vẫn như cũ thong dong nói ra.
" Tiểu Vân, ngươi đang làm gì đó, sao mà lại chậm như vậy?"
Một âm thanh êm ái vang lên từ đằng xa, một cô gái diễm lệ nóng bỏng như lửa, xinh đẹp tuyệt mỹ chậm rãi đi tới. Nàng phiêu bồng tựa như đám mây ở phía chân trời, hấp dẫn tất cả quang mang tụ về.
"Nguyễn thư thư, ta đang nói chuyện phiếm với người ta, chậm trễ một chốc thôi."
Cố Vân mỉm cười, ve vẩy sợi tóc, không thèm để ý tới Hướng Nghiễm Hi nữa, đi về hướng cô gái diễm lệ nóng bỏng như lửa, nụ cười trên mặt rất ngọt ngào và ấm áp, nhìn không ra tí xíu dấu vết nào là, ngay tại vừa rồi, nàng lộ ra móng vuốt của mình với người khác...
"Lại là là Hướng Nghiễm Hi. Hắn lại quấn lấy ngươi hay sao. Thật là Tiểu Vân ngươi quá mềm mỏng, muốn tỷ tỷ giáo huấn hắn một trận hay không?"
Nguyễn Quân Trác hung dữ trừng mắt với Hướng Nghiễm Hi, mang vẻ băng lãnh.
Dĩ nhiên nàng biết, Hướng Nghiễm Hi cứ nhất mực quấn lấy tiểu Vân, không phải thứ gì tốt.
"Đại sư tỷ, ta không có mà, vừa rồi ta chỉ muốn mời tiểu Vân đi ăn bữa cơm thôi."
Hướng Nghiễm Hi giật mình kêu lên, nhanh chóng khoát khoát tay cười làm lành. Tại học viện, tất cả học sinh ở bên trong thì bất cứ ai cũng có thể đắc tội, chỉ có vị đại sư tỷ này là không thể đắc tội được.
"Nguyễn thư thư, đừng lãng phí thời gian với hắn nữa."
Cố Vân lôi kéo Nguyễn Quân Trác xoay người bỏ đi, như là không hề muốn liếc Hướng Nghiễm Hi nhiều hơn một cái.
Hướng Nghiễm Hi nhìn bóng lưng của hai người, có Nguyễn Quân Trác ở đây thì tất nhiên hắn không dám mò theo, nhất thời hắn nắm chặt hai quả đấm, nghiến răng nghiến lợi.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi hãy đợi đấy..."
Hắn nghĩ, cũng vì có sự hiện diện của Tịch Thiên Dạ tồn, Cố Vân mới đối xử với hắn như vậy. Mặc dù trước đây Cố Vân cũng không thèm đáp lại tình cảm của hắn, nhưng luôn luôn là mỉm cười mà cho qua, chưa lúc nào lạnh nhạt như vậy.
"Mấy người các ngươi, lùng sục hắn cho ta, đều đi hết, nhất định phải tìm ra cái tên Tịch Thiên Dạ kia cho ta."
Hướng Nghiễm Hi quay lại đá một phát vào mông Dương Đại Tráng, gầm thét lên oang oang.
Nhưng mà, tựa như Tịch Thiên Dạ bốc hơi khỏi nhân gian, tìm toàn bộ sân trường, khắp tất cả mọi nơi đều không tìm ra được hắn.
Thậm chí Hướng Nghiễm Hi mang người chạy đi canh cửa viện xá của Tịch Thiên Dạ, cũng không thu được kết quả gì.
Chuyện này làm đến nhốn nháo cả lên, mà tin tức bát quái luôn luôn được lan truyền rất nhanh. Sau này người người đều biết Hướng Nghiễm Hi đang truy tìm Tịch Thiên Dạ, đủ loại suy đoán tung bay. Tất cả mọi người đều hoài nghi, Tịch Thiên Dạ vì tránh né sư trả thù của Hướng Nghiễm Hi mà một mực trốn chui trốn nhũi.
"Phế vật, tất cả các ngươi đều là phế vật, ngay cả một người cũng không tìm được, ta cũng không tin Tịch Thiên Dạ hắn có thể trực tiếp trốn khỏi học viện. Tìm cho ta, chắc chắn hắn vẫn còn ở Trường Thương thành."
Hướng Nghiễm Hi vỗ bàn gào lên, không ngừng chỉ huy bọn tay chân ra ngoài tìm kiếm. Theo thời gian trôi qua, đội ngũ săn lùng ngày càng thêm khổng lồ.
Kỳ thật, Tịch Thiên Dạ không có trốn đi, hắn cũng không cần phải tránh bất kì kẻ nào, càng không có khả năng né Hướng Nghiễm Hi.
Lúc này hắn ở trên Thiên Bảo sơn.
Trước kia, núi này không có được gọi là Thiên Bảo sơn, mà là một ngọn núi hoang trong rừng thẳm Đông Giao. Sau này nơi đây được Thiên Bảo cung mua lại, cũng đổi tên là Thiên Bảo sơn.
Núi Thiên Bảo nằm khuất ở bên trong một mảng rừng rậm nguyên thủy to lớn, không cao không thấp, bốn phía hoang sơ, mây mù lượn lờ. Dường như một cõi thế ngoại, có rất ít người đi qua đây.
Tịch Thiên Dạ xây dựng Thiên Bảo cung, tất nhiên hắn cần phải xử lý rất nhiều chuyện, như là chọn nền móng, như là thiết kế kiến trúc, như là một chút yêu cầu bắt buộc...
Chỉ có tự hắn đi xử lý mới có thể kiến thiết Thiên Bảo cung được tốt nhất. Dù sao, chỉ có hắn mới biết được rằng vùng núi Thiên Bảo này chính là âm mạch đứng đầu bên trong Trường Thương sơn mạch.
Núi này nếu là được kiến tạo hoàn tất, sẽ ngưng tụ thiên địa linh khí, thay đổi tạo hóa của mọi vật.
Mãi đế bốn ngày sau, Tịch Thiên Dạ mới trở lại học viện. Bởi vì cuộc chiến học bảng một tháng một lần chiến sắp diễn ra. Đối với các học sinh thì đây cũng là một hồi náo nhiệt không hề nhỏ. Mà đối với Tịch Thiên Dạ, chỉ có ở trong cuộc chiến này, hắn giành được vị trí thứ nhất, mới có thể đến khiêu chiến Thông Thánh sơn.
Dịch: htha
Biên: khang_a_ca
Truyện của hoàng lăng gia tộc