Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 477: C477 Đấu sĩ tinh thần



Trong Thái Hoang thế giới, Đấu Chiến cung mang ý nghĩa rất đặc biệt, tựa như hết thảy những dạng ca ngợi từ cao thượng, thần thánh, trang nghiêm đến dũng cảm đều gần với Đấu Chiến cung.

Theo Cố Vân biết, nhân tộc trong Thiên Vực cũng có Đấu Chiến cung, nhưng nàng cũng chỉ nghe nói, chưa thấy tận mắt.

Bởi từ khi còn rất nhỏ, nàng đã rời Cửu Tiêu cung, lang thang đến Nam Man đại lục.

Quãng thời gian nàng lưu lạc ở Nam Man đại lục so ra còn dài hơn thời ở cùng nhân tộc Thiên Vực.

Cho nên rất nhiều sự vật ngoại thế cũng chỉ biết qua truyền miệng, không được chứng kiến.

Có một truyền thuyết xa xưa rằng, Đấu Chiến cung khởi nguyên từ thời đại Thái Cổ hỗn loạn, người sáng tạo Đấu Chiến cung đã từng cứu vớt cả Thái Hoang thế giới.

Hoặc cũng có thể nói, Đấu Chiến cung đã từng cứu vớt Thái Hoang thế giới.

Cho nên từ đó về sau, địa vị của Đấu Chiến cung ở Thái Hoang thế giới trở nên vô cùng thần thánh cao thượng.

Rất nhiều dị tộc hùng mạnh như như Giác Xi tộc, Thiên Man tộc... vô cùng tôn trọng nền văn hóa Đấu Chiến cung, tộc nhân của bọn họ đều coi việc thành đấu sĩ là vinh dự, theo đuổi nghiệp đấu sĩ là tín ngưỡng suốt đời của bản thân.

Một từ đấu sĩ ở Thái Hoang thế giới đại biểu cho dũng cảm, chính nghĩa cùng sức mạnh.

Thậm chí rất nhiều thần linh từ các chủng tộc cường thịnh cũng muốn đặt danh xưng chính mình là thần đấu sĩ.

"Thiên địa thương mang, chúng sinh nhỏ bé, chỉ chiến đấu mới có thể thành vĩ đại, vì vậy đấu với trời, đấu với đất, đấu với vạn vật. Tinh thần đấu sĩ là niềm tin sống còn”

Cố Vân nhớ lại từng lời của huyền tố gia gia, lại thấy Thiên Lan Đấu Chiến cung mấy chục vạn năm trôi qua vẫn trường tồn, khí huyết trong nhất thời sôi trào.

Thứ vĩ đại không phải là Đấu Chiến cung, mà là tỉnh thần đấu sĩ, bởi vì nó mới tồn tại vĩnh viễn không mai một.


Linh Lan Nặc dẫn đường đi xuyên qua một đạo cửa không gian, đoàn người liền bên trong một tòa không gian khác.

Khoảng không gian trước mắt không lớn cũng không nhỏ, nhìn qua đã thấy vàng son lộng lẫy, tản ra một cỗ khí tức cao quý mà xa xỉ.

"Thật xinh đẹp!"

"Trời ạ, những cái bàn kia toàn bộ đều là tử hoang thánh tỉnh hoàn chỉnh rèn đúc mà thành”

"Tấm cung của thần linh là đây sao, quả nhiên là xa hoa phú quý."

Những đệ tử kia Kiếm Đế cung vừa tới đã bị cảnh tượng trước mắt chấn nhiếp.

Cho dù bọn họ đến từ Kiếm Đế cung, cũng chưa từng gặp qua cung điện tráng lệ như thế.

"Kỳ thật nơi đây chính là khán đài tầng thứ nhất”

Linh Lan Nặc mỉm cười nói.

Tỉnh thần Lâm Anh Hán rung động, chưa thử thì mãi mãi cũng không biết đời sống của giới quý tộc a.

Nguyên bản hẳn tưởng tượng tầng thứ nhất chắc chắn đại khí rất cao cấp, có lẽ ghế ngồi sẽ rất thoải mái dễ chịu, hoàn cảnh rất rộng rãi, thậm chí có thị nữ ở bên cạnh nữa.

Nhưng cách nào hẳn cũng cũng không nghĩ tới, cái gọi là tầng thứ nhất này lại là tòa cung điện trước mắt.

Thậm chí có thể nói, nơi đây đơn giản là thiên đường giải trí hưu nhàn.


Trong cung điện, đồ ăn thức uống mỹ vị, tửu trì nhục lâm. Mỹ nhân như khói đứng đầy trong cung điện vừa múa vừa hát.

Tới nơi cực lạc, hưởng thụ cực hạn.

Chỉ một khán đài ở Đấu Chiến cung đã tới mức độ như này, đơn giản là hội chơi...

Kỳ thật, mười khán đài ở Đấu Chiến cung, thường quy chỉ có chín cái mà thôi. Tăng hai đến tầng mười mới đúng nghĩa là'quan chiến”,

những tầng khán đài đó đông đúc náo nhiệt hơn, nơi này so ra lại thêm một phần thanh tao lịch sự."

Linh Lan Nặc thấy đám Lâm Anh Hán đang bày ra bộ dạng trợn mắt há mồm, mỉm cười.

Nhưng phàm Nam Man đại lục tu sĩ đến chỗ này, hầu như cũng đều biểu lộ thế cả, không có gì ngạc nhiên hết.

Bất quá làm nàng bất ngờ chính là Tịch Thiên Dạ lại ngoại lệ, nàng liên tục bí mật quan sát, từ đầu đến cuối Tịch Thiên Dạ không tỏ ra bất kỳ biến hóa nào.

Thậm chí đồng tử trong mắt còn không có gì thay đổi, căn bản là một chút gợn sóng cũng không..

Đám người Lâm Anh Hán nghe vậy cười khổ từng tiếng, đâu chỉ chỉ là thanh tao lịch sự, đơn giản chính là cực lạc Thiên Cung mới đúng.

Các tầng khác chen chúc mấy trăm vạn, thậm chí ngàn vạn nhân khẩu.

Người tiến vào Đấu Chiến cung rất nhiều, nhân mạng từ Hắc Bạch thần thành sợ là trong 100 người sẽ có 1 người nhập cung.


Thành ra, nhân khẩu trong Đấu Chiến cung cũng đã đến cả triệu.

Cộng vào chín tầng khán đài thông thường, bất kỳ tầng nào sợ cũng hơn ngàn vạn.

Mà Thiên Cung trước mắt khổng lồ như vậy, gồng gánh mấy vạn người vẫn dư xài. Nhân lực lại thưa thớt vô cùng chỉ có hơn mấy ngàn mà thôi.

"Lan Nặc, đang bảo người không biết chạy đâu rồi, nguyên lai là đón những người này”

Một đạo thanh âm dịu dàng vang lên, chỉ thấy Linh Phu Anh bưng chén rượu đi tới, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, có phần có thâm ý nhìn Tịch Thiên Dạ.

Vừa rồi Linh Lan Nặc đột nhiên chạy ra ngoài không nói lấy một lời, nguyên lai tiếp tiểu tử kia đi.

Tâm tình Linh Phu Anh hơi trăm xuống, gặp lại thiếu niên phàm tộc kia, kiểu gì hẳn cũng thấy không vừa mắt.

Đương nhiên, hẳn sẽ không biểu hiện ra ngoài. Hắn không ngu xuẩn như Linh Thừa Nguyên.

"Lan Nặc, chúng ta qua bên kia đi. Thiên Điêu đại ca vừa tới, ngươi sao không đi gặp mặt một lăn” Linh Phu Anh ôn nhã nói

“Không cần."

Linh Lan Nặc lắc đầu nói: "Phu Anh đại ca, ngươi giúp ta nói vài lời với Thiên Điêu đại ca, bên này ta có chuyện không tới được."

Nhóm của nàng tất cả đều là thanh niên của thần mạch nhân tộc.

Những người đó tính nết ra sao nàng rõ cả, một đám mắt để trên đầu, tự cao tự đại, căn bản xem thường nhân tộc phổ thông.

Nàng đương nhiên sẽ không chịu đế Tịch Thiên Dạ bị người khác coi thường khinh rẻ...

Cho nên nàng đang tính tìm bừa một chỗ ngồi, không đi tụ họp với đám thần mạch nhân tộc náo nhiệt kia.

Bọn Tịch Thiên Dạ đều nhận ra, mấy ngàn người trong cung điện có rất ít người ngồi đơn lẻ. Hầu như đều là các đoàn thể tụ tập lại một chỗ.


Hắc Bạch thần thành có thần mạch nhân tộc, có lục đại thần tộc, có một ít dị tộc gần với thần tộc.

Sau khi nhập cung, người người tự nhiên cũng sẽ tìm kẻ đồng tộc với mình để tụ họp một chỗ, thành ra phân biệt rất rõ ràng.

Linh Phu Anh hơi cau mày, trong mắt lóe lên một tia bất mãn, không ngờ rằng Linh Lan Nặc vì Tịch Thiên Dạ lại sẵn sàng rời khỏi địa bàn thần mạch nhân tộc.

Toàn bộ Hắc Bạch thần thành chỉ có hơn một ngàn thần mạch nhân tộc, thế hệ trẻ tuổi trong số đó còn thưa thớt hơn, tình cảm đối nhau rất tốt.

Loại hình tụ họp như thế này rất ít khi vắng mặt ai.

Hắn đang định khuyên giải thêm một hai câu, tỉ như không cần coi trọng một đám nhân tộc tầm thường.

Kết quả một trận cười nhạt đã vang lên sau lưng của hắn.

"Lan Nặc muội muội, lâu không gặp Thiên Điêu đại ca, ngươi thế mà không nhớ nhung gì, gần trong gang tấc cũng mất hút, thật đau lòng. ”

Một bóng người cao to xuất hiện tại trước mắt đám đông, người này vô cùng cao lớn, so với Linh Lan Nặc cùng Linh Phu Anh đều nhỉnh hơn một khoảng, nhất cũng cao bảy tám mét.

Bất quá hẳn mặc dù cao lớn, nhưng dáng người tỉ lệ lại rất hoàn mỹ, tướng mạo cũng anh tuấn, luôn giữ nét cười ấm áp. Một bộ lễ phục, ăn mặc rất giống thân sĩ cổ điển tây phương, tinh tế tỉ mi, không chê được. điểm nào.

Linh Lan Nặc nhìn thấy thanh niên cao lớn nọ, có chút ngượng ngùng cười nói

"Thiên Điêu đại ca, ta có bằng hữu ở đây, có chút không tiện, ngươi biết..."

"Có gì không tiện nào, họ cũng là nhân tộc, vốn nên tụ tập cùng nhau, không tiện gì chứ? Yên tâm đi, theo Thiên Điêu đại ca, ta xem ai dám nói một câu không được, ngươi nhìn ta chỉnh hắn một trận.

"Huống chí, bên kia cũng có một vị nhân tộc bằng hữu đến từ Nam Man đại lục, cũng là cùng một chỗ với bọn hẳn. °

Linh Thiên Điêu chỉ liếc mắt cũng nhận ra đám Tịch Thiên Dạ đến từ Nam Man đại lục, chứ không phải Cổ nhân tộc ở Hắc Bạch thần thành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.