Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 485: C485 Huyết mạch thần thông



Linh Thừa Nguyên bước một bước, quyền đánh ra nổ to như sấm, hung hãng đấm về phía Tịch Thiên Dạ.

Hắn là người vô cùng kiêu ngạo, làm sao có thể chịu được dù chỉ là một tí xíu khiêu khích từ Tịch Thiên Dạ cơ chứ.

Tịch Thiên Dạ phất ống tay áo, phóng ra một cỗ lực lượng mênh mông va chạm với nằm quyền của Linh Thừa Nguyên.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, tòa nhà cao tầng cũ kĩ lập tức bị đánh sập, bụi băm mù mịt bốn phía, các mảnh vỡ rơi tán loạn khắp nơi.

Cơ thế của Linh Thừa Nguyên chấn động, sắc mặt đỏ lên, lui lại bốn ~ năm bước, khí huyết trong người dâng lên, tựa như có một cỗ tức giận bùng lên trong người nhưng không có cách nào phát ti3t ra ngoài.

Hai người bất phân thắng bại.

Linh Thừa Nguyên kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng sẽ bị Tịch Thiên Dạ đánh lui.

Làm sao có thể?

Một nhân loại bình thường sao có thể cứng đối cứng với hắn, thậm chí còn chiếm thượng phong chứ.

Thiên phú của Linh Thừa Nguyên trong lứa người 'rẻ tuổi của Thần Mạch Nhân Tộc cũng không kém, khó có thể phân chia cao thấp cùng với Linh Lan Nặc, cũng có tu vi thượng vị Thánh Nhân, nhờ vào huyết mạch của Thần Mạch Nhân Tộc nên có thể chiến một trận với Thánh cảnh viên mãn.

Tuy rằng ở trong Hắc Bạch Thần Thành cũng không phải tài giỏi gì, nhưng hẳn không cho rằng sẽ yếu hơn bất cứ người nào trong thế hệ trẻ trên đại lục Nam Man.

"Đồ ngu ngốc, tự cho mình là đúng, ngươi đã muốn nhanh chóng bị loại bỏ như vậy, ta đành phải giúp ngươi đạt được ước nguyện thôi”


Trên người Tịch Thiên Dạ lóe lên hào quang năm màu, chiếu sáng của thiên địa.

Trong nháy mắt, văng hào quang đó đột nhiên biến mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện, đánh lên Linh Thừa Nguyên.

Uỳnh!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Linh Thừa Nguyên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đụng vỡ liên tiếp bốn ~ năm tòa nhà cao tầng rồi mới dừng lại, rơi vào biển bụi phía dưới.

Tuy rằng thực lực của Tịch Thiên Dạ còn chưa sánh được với Tà Uyên Hậu, nhưng phải mạnh hơn Thánh cảnh viên mãn phố thông nhiều lắm.

"Khốn kiếp!"

Linh Thừa Nguyên lao ra từ trong những tòa nhà đổ nát, vẻ mặt dữ tợn điên cuồng.

Đường đường là người có huyết mạch của Thần Linh như hẳn thế mà không thể đánh lại một tên nhân loại bình thường, thậm chí còn bị kẻ đó đánh bay như. này, cảm giác bị sỉ nhục và nhục nhã mãnh liệt khiến cho Linh Thừa Nguyên điên lên.

Cái cảm giác phí hết tâm tư tính toán, muốn bắt giết con mồi nhưng lại bị con mồi mổ vào mắt thật là khó chấp nhận.

"Thức tỉnh thần mạch!”

Ánh mắt của Linh Thừa Nguyên nghiêm nghị lại, rằng hắn không phải đối thủ của Tịch Thiên Dạ nếu ở trạng thái bình thường.

Có lẽ thi triển ra bản nguyên huyết mạch thì còn có thể đạt được một tia hi vọng thẳng lợi


Bất kỳ một Thần Mạch Nhân Tộc nào cũng đều có thần thông thiên phú của mình, khi bọn họ thức tỉnh huyết mạch đồng thời sẽ thức tỉnh một môn huyết mạch thần thông cường đại. Có quan hệ với huyết mạch thần linh hiển nhiên đều sẽ rất bất phàm rồi.

Bản nguyên thần thông của Linh Thừa Nguyên tên là Tam Ngục Viêm Thăn Đao, là một thanh hỏa thần đao được kích phát bởi huyết mạch thần linh, nghe nói nếu tu luyện đến cảnh giới tối cao có thể khiến cả một đại dương mênh mông hóa thành sa mạc khô cằn.

Bởi vậy có thế thấy được tiên tổ của Linh Thừa Nguyên chính là một vị Hỏa Thần.

Oanh!

Một ngọn lửa đỏ sẫm phóng ra từ trên người của Linh Thừa Nguyên, cả phiến thiên địa này đều đột nhiên trở nên tĩnh lặng, một cỗ uy nghiêm kh ủng bố tản ra, tựa như một vị thượng cổ Hỏa Thần đang tỉnh giấc.

Linh Thừa Nguyên được bao phủ trong ngọn lửa đỏ sẫm kia, da thịt và mái tóc đều chuyển thành màu đỏ sẫm, từng cái hỏa diễm thần văn lần lượt xuất hiện trên người hẳn.

Cỗ thần uy này bao phủ cả phương viên trăm dặm.

Động tĩnh chiến đấu lớn như thế sẽ rất ít khi phát sinh, bởi vì những cao thủ chân chính đều sẽ ẩn núp không xuất hiện ở giai đoạn đầu này.

"Có một tia thần tính trong cỗ uy nghiệm kia, mà thần thông còn đáng sợ như vậy, hẳn là có người của Thần Mạch Nhân Tộc đang xuất thủ đi"

"Người kia hẳn là cũng đặc biệt, mỗi tội tính tình có chút nóng nảy."

Không ít người ở phụ cận đều lén lút tiến đến gần chiến trường chỗ Linh Thừa Nguyên để quan sát, không dám đường đường chính chính. Dù sao Thần Mạch Nhân Tộc quá cường đại, sơ sẩy một cái cũng có thể chọc đến họa sát thân vào người.


Cũng may không gian cổ thành có chút đặc thù, chẳng những không gian vững chắc, vật liệu kiên cố, dù là Thánh Nhân viên mãn sợ là cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến phương viên trắm dặm mà thôi, chưa kể đến thánh niệm cũng bị hạn chế nên chỉ có thể khuếch tán năm mươi dặm.

Bọn họ trốn ở ngoài năm mươi dặm sẽ tương đối an toàn, Thần Mạch Nhân Tộc kia hẳn là không thể phát hiện được.

Rất nhiều người đều đang hiếu kỷ, rốt cuộc là tên xui xẻo nào chọc vào cường giả của Thần Mạch Nhân Tộc, trở thành người đầu tiên bị săn đây.

Không hề nghỉ ngờ, cái tên xui xẻo đó rất có thể một điểm tích lũy cũng chưa đạt được liền bị đào thải rồi.

Người dự thi trong phạm vị hai trăm dặm quanh đó đều lặng lẽ tiến lại gần, lén lút thăm dò.

Nhưng mà, cảnh tượng bọn họ thấy được lại hoàn toàn khác trong tưởng tượng, hình như không phải cường giả trẻ tuổi của Thần Mạch Nhân Tộc đang săn giết con mồi, ngược lại thì đúng hơn.

Oanh!

Tam Ngục Viêm Thần Đao chém ngang trời, để lại một vệt lửa dài sau nó, hung hăng chém xuống Tịch Thiên Dạ.

Phảng phất như hư không đã bị một đao kia chém thành hai nửa vậy.

Đương nhiên đó chỉ là ảo giác thôi, không gian của cổ thành kiên cố vô cùng, dù là Đế đến cũng chưa chắc có thể xé rách.

Vẻ mặt của Tịch Thiên Dạ thản nhiên lạnh lùng, tựa như hỏa đao kia trong mắt hẳn chỉ là pháo hoa trẻ con mà thôi, vẫn ung dung dạo bước về phía trước.

Ánh hào quang năm màu trên người hắn từ từ biến mất theo mỗi bước đi, thay vào đó là màu xanh biển tinh khiết.

Màu xanh biển đó vô cùng trong suốt, tựa như một hồ nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy, tĩnh lặng mà thâm thúy.

Trạng thái Chân Thủy Linh Thể cực hạn!


Cả người Tịch Thiên Dạ triệt để hóa thành bọt nước, nhìn vào thấy dập dờn vặn vẹo như những cơn dao động nhỏ trên mặt hồ vậy.

Đột nhiên trăm dăm quanh đó đổ mưa.

Cơn mưa đó không phải cơn mưa bình thường, mà là những giọt linh thủy ẩn chứa linh khí kinh người

Tam Ngục Thần Viêm Đao của Linh Thừa Nguyên cực kỳ khó khăn và gian nan khi bị cơn mưa bao trùm, phải rất lâu mới tiến được chục dặm.

Tầng tầng mưa rơi cản lại Tam Ngục Thần Viêm Đao, phẳng phất cơn mưa kia là cả một thế giới rộng lớn, chỉ có xé rách tấm màn chắn không gian thì công kích mới có thể giáng xuống, thế nhưng bây giờ chẳng khác nào căm thanh đao gỗ chém vào cả.

Con ngươi của Linh Thừa Nguyên co rụt vào, không thể tin nổi.

Có đến tám phần sức mạnh của Tam Ngục Thần Viêm Đao bị tiêu hao khi vượt qua làn mưa kia, hai phần còn lại thì bị Tịch Thiên Dạ tiện tay đánh tan.

À đâu, tiện miệng thì đúng hơn, thổi phù một cái là ngọn lửa triệt để biến mất, chẳng khác gì thổi bay một cánh hoa hồng.

"Không thể nào!"

Linh Thừa Nguyên không dám tin, bản mệnh thần thông của hắn sao lại yếu ớt đến không chịu nổi một đòn được!?

Tịch Thiên Dạ đột nhiên xuất hiện quý dị trước mặt Linh Thừa Nguyên, một quyền liền đánh cho hắn lún sâu vào lòng đất.

Uỳnh uỳnh!

Bụi mù tán loạn khắp nơi, một cái hố hình người xuất hiện trên mặt đất.

Những người dự thi đang lén lút quan sát quanh đó đều hít vào một hơi khí lạnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.