Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 517: C517 Hoàn ngược



Trong gió tuyết đầy trời, sức chiến đấu của Hàn Diễm Linh tộc sẽ được tăng phúc rất nhiều, hơn nữa tiểu không gian trước mắt không phải là không gian bình thường, nơi đây ấn chứa lực lượng hàn băng khá là tỉnh túy, đối với tu sĩ tu luyện thuộc tính hàn băng mà nói, quả thực là một phong thuỷ bảo địa.

Lúc này, một thiếu niên áo trắng đứng trên một núi tuyết, thiếu niên kia tóc trắng lông mi trắng, thậm chí hơn một nửa con ngươi cũng là màu trắng, làn da trắng hơn cả tuyết, cả người như bị nhuộm thành màu trắng.

Nếu không cận thẩn chú ý, ngươi sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

"Tịch Thiên Dạ, bây giờ toàn bộ cường giả trẻ tuổi trong Hắc Bạch Thần Thành đều muốn đánh bại ngươi, ai có thể đánh bại ngươi sẽ danh chấn toàn bộ di tích Thiên Lan, được danh và lợi, hoàn toàn xứng đáng là một anh hùng”

Thanh niên áo trắng từng bước một tiến lên, cả người lơ lửng trên hư không, nhẹ nhàng giẫm lên từng mảnh bông tuyết mà đến. Hắn nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ, trong mắt có mấy phần hưng phấn, có mấy phần xúc động cùng mấy phần trịnh trọng.

Không gian quan chiến trở nên náo nhiệt vô cùng, hơn trăm triệu sinh linh đều đang chú ý trận chiến này.

Top 32 Ngày đầu tiên có 16 trận đấu được cử hành cùng một lúc, nhưng lúc này không ai thèm để ý đến những trận đấu khác, cho dù là trận đấu của mấy người Linh Thiên Dụ, Long Phù Sơn hay là Lãnh Nhược U cũng là như thế, bởi vì mọi sự chú ý đều đặt trên người Tịch Thiên Dạ.

“Lãnh Nhược Không, Hàn Diễm Linh tộc."

“Vì sao không phải Linh Thiên Dụ đối chiến Tịch Thiên Dạ, như vậy tên tu sĩ đại lục Nam Man kia sẽ bị đào thải thật sớm nha."

"Lãnh Nhược Không cũng không kém, hẳn cùng với Lãnh Nhược U đều là tuyệt thế thiên tài của Hàn Diễm Linh Tộc, nghe nói ba mươi năm trước hẳn đã tu thành Thánh Vương cảnh, thực lực không tầm thường”

"Nếu so về tu vi, hẳn còn mạnh hơn Chúc Diễm Tâm"

Trong không gian quan chiến, rất nhiều người nhìn thấy đối thủ trận đầu tiên của Tịch Thiên Dạ là Hàn Diễm Linh Tộc Lãnh Nhược Không thì có chút thất vọng.


Bọn hắn đều hi vọng Tịch Thiên Dạ trực tiếp đối đầu với những cường giả trẻ tuổi được đánh giá có khả năng đoạt giải quán quân, như vậy hắn sẽ bị đào thải thật sớm.

Chỉ cần Tịch Thiên Dạ thua một trận, vậy liền thua cả bàn, bởi vì nếu hắn muốn đoạt giải quán quân, thì nhất định không thể thua dù chỉ một trận.

"Đừng nóng vội, Lãnh Nhược Không cũng rất mạnh, nói không chừng hẳn có thể chiến thẳng Tịch Thiên Dạ, căn bản không cần Linh Thiên Dụ, Long Phù sơn ra mặt."

Trong không gian phong tuyết, Lãnh Nhược Không chạm mặt Tịch Thiên Dạ, hẳn đứng ở trên cao nhìn xuống.

"Có lẽ toàn bộ sinh linh Hắc Bạch Thần Thành đang xem chúng ta. Ngay trận đầu tiên đã gặp ngươi, tin tưởng đây chính là Thượng thiên ban cho ta một cơ hội để thể hiện, ta sẽ dốc hết toàn lực, không cho ngươi bất cứ cơ hội nào."

Lãnh Nhược Không vừa nói vừa chậm rãi phóng xuất khí tức của mình, một cỗ hàn khí doạ người không ngừng khuếch tán, dung hợp với toàn bộ thiên địa. Mỗi một người xem đều có một loại áo giác, Lãnh Nhược Không đã dung hợp với toàn bộ thiên địa.

“Nói nhảm quá nhiều” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hắn rất trực tiếp, không có súc thế như Lãnh Nhược Không, cả người lóe lên liền biến mất tại chỗ.

Khi Tịch Thiên Dạ xuất hiện lần nữa đã đứng trên không trung.

Một quả đấm to lớn từ trên trời giáng xuống, lặng yên không tiếng động đi đến trước mặt Lãnh Nhược Không.

Con ngươi Lãnh Nhược Không co rụt lại, hắn không ngờ Tịch Thiên Dạ nói ra tay là ra tay, hơn nữa ra tay thật nhanh, căn bản không cho hắn có thời gian phản ứng.

Trong lúc vội vàng, hẳn chỉ có thể giơ tay đón đỡ.


Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, như thiên băng địa liệt, phạm vi ngàn dặm xung quanh núi tuyết gần như cùng lúc xảy ra tuyết lỡ.

Lãnh Nhược Không bị đánh bay ra ngoài, cả người hóa thành một viên đạn pháo hung hăng đụng vào một ngọn núi tuyết.

“Thật mạnh!"

Người xem đều hít một ngụm khí lạnh, căn bản không có ai ngờ tới Tịch Thiên Dạ vừa ra tay đã đánh bay Lãnh Nhược Không, trước sau vẫn cường thế như thế.

Vù!

Núi tuyết nổ tung, tiếng xé gió vang lên, Lãnh Nhược Không bay lên không, khuôn mặt hắn phẫn nộ lớn tiếng mắng:

“Tịch Thiên Dạ, đánh lén có gì tài ba..."

Nhưng hẳn còn chưa nói dứt câu, chẳng biết lúc nào một nắm đấm quỷ dị xuất hiện trước mặt hẳn, lại một lăn nữa đánh bay hẳn ra ngoài

Oanh! Lại một ngọn núi tuyết gặp nạn, núi vỡ bắn tung toé.

Trong không gian quan chiến, hơn trăm triệu người xem cả người cứng ngắc, biểu lộ mất tự nhiên.


Cho dù Lãnh Nhược Không không cảm thấy xấu hổ, bọn hắn cũng xấu hổ thay cho Lãnh Nhược Không.

Nếu như nói lần thứ nhất Tịch Thiên Dạ ra tay đánh lén, nhưng lần thứ hai cũng như thế, nếu còn nói người ta đánh lén sẽ bị cười vào mặt.

Lãnh Nhược Không thua”

Trong cung điện ở khu quan chiến tầng một, Chúc Diễm Tâm chắp tay sau lưng, tóc dài đỏ hồng đong đưa, đôi mắt như bảo thạch màu máu nhìn lên màn ảnh, một lúc sau khẽ lắc đầu.

“Tịch Thiên Dạ mạnh như vậy sao?” Huyết Tinh Quỷ Tước Tộc Tước Vân Đồng nhịn không được hỏi.

Linh Lan Nặc cùng mấy người Linh Thiên Điêu cũng đưa ánh mắt nhìn sang.

Hầu hết thiên tài trẻ tuổi ở Hắc Bạch Thần Thành đều tụ tập trong cung điện khu quan chiến tầng thứ nhất.

“Rất mạnh! ta không nhìn ra nội tình của hẳn”

Chúc Diễm Tâm trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói. Đôi mắt như bảo thạch tràn ý chiến ý nhìn chằm chằm bóng lưng trong gió tuyết đầy trời. Nếu như không phải nàng thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần quá muộn, nàng sẽ không thua Tịch Thiên Dạ.

Những người khác nghe vậy, toàn bộ đều biểu lộ không dễ nhìn, cho dù Linh Lan Nặc cũng là như thế.

Mặc dù nàng đã xem Tịch Thiên Dạ là bằng hữu, nhưng nàng cũng không hy vọng Tịch Thiên Dạ tổn hại đến lợi ích của Hắc Bạch Thần Thành.

Nếu như Tịch Thiên Dạ thẳng, như vậy Hắc Bạch Thần Thành sẽ tổn thất vô cùng to lớn.

"Yên tâm đi, Tịch Thiên Dạ không thẳng được." Linh Thiên Điêu thản nhiên nói.

Không gian phong tuyết, ban đầu Lãnh Nhược Không vẫn tràn đây lòng tin, chuẩn bị đại triển quyền cước một phen, nhưng lúc này hắn bị Tịch Thiên Dạ đánh tới ngã trái ngã phải, cả người hết sức chật vật


Cái gì mà Thượng thiên ban cho cơ hội, cái gì mà dương danh lập vạn.

Không ngừng bị Tịch Thiên Dạ đánh bay ra ngoài, không có bất kỳ cơ hội phản kích, Lãnh Nhược Không đã thật sự tuyệt vọng

Lực lượng của Tịch Thiên Dạ cũng không mạnh bằng hắn, không có ưu thế nghiền ép.

Nhưng hắn bị đánh chật vật như vậy, chính là bởi vì tốc độ của Tịch Thiên Dạ quá nhanh.

Có thế hình dung là đến vô ảnh đi vô tung, nếu ngươi không thể chạm vào người hẳn vậy còn chiến đấu như thế nào đây?

Oanh!

Không chút hồi hộp, Lãnh Nhược Không lại bị Tịch Thiên Dạ đánh bay lần nữa, cùng lúc đó, một lưỡng ánh sáng từ trên bầu trời giáng xuống bao phủ cả người Nhược Không.

Rất nhanh, Lãnh Nhược Không biển mất tại chỗ.

Trận đầu tiên, Tịch Thiên Dạ thắng!

Không gian quan chiến yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Tịch Thiên Dạ, đến vô ảnh đi vô tung, tốc độ thật đáng sợ.

Có câu thần thông trong thiên hạ, duy nhanh bất phá, khi tốc độ của ngươi đạt đến một trình độ nhất định, không ai có thể chiến thắng ngươi.

Chúc Diễm Tâm than nhẹ một tiếng, là một người đã từng tự mình cảm nhận tốc độ của Tịch Thiên Dạ, nàng có trải nghiệm sâu sắc nhất.

Tịch Thiên Dạ không chỉ nhanh, hơn nữa rất quỷ dị, căn bản không có dấu vết để mà lần theo.

Nếu chỉ là tốc độ nhanh thôi thì vẫn có thể tìm được biện pháp giải quyết, nhưng quỷ dị không dấu vết thì rất khó giải quyết



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.