Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 526: C526 Thì ra tịch thiên dạ không có mạnh mẽ đến vậy



Đấu Chiến cung.

Tại bán kết Long Phù Sơn nhận thua, Tịch Thiên Dạ tấn cấp.

Trận còn lại Linh Thiên Dụ đấu với Lãnh Nhược U, người thẳng là Linh Thiên Dụ, không có gì bất ngờ.

Hơn nữa Linh Thiên Dụ thắng khá dễ dàng, điều này càng khẳng địch thêm sức mạnh vô địch của hắn.

Kết quả như thế tự nhiên là khiến lòng người phấn chấn, những người vốn đang lo lắng và khủng hoảng thì cũng đã tìm được cảm giác an toàn.

Rất nhiều người tin tưởng, nếu Linh Thiên Dụ không nhường thì Tịch Thiên Dạ không có khả năng thắng.

Trận chung kết diễn sau ra ba ngày, nhưng khán giả đều không rời đi mà yên lặng chờ đợi.

Tịch Thiên Dạ tĩnh tọa trong mật thất, để tránh bị người khác quấy rầy nên hắn gần như không ra ngoài.

Ba ngày thoáng cái đã qua.

Rốt cục cũng đến trận chung kết.

Một đoàn lực lượng không gian hạ xuống, bao phủ Tịch Thiên Dạ rồi biến mất trong nháy mắt.

Thời điểm hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở trên đỉnh một ngọn núi cổ


Đưa mắt nhìn ra bốn phía thì toàn bộ đều là màu xanh lá lít nha lít nhít, dãy núi liên miên bát ngát.

Không gian nơi đây không có gì đặc thù, không khác gì những nơi khác, điểm duy nhất là nơi đây tương đối lớn

"Tịch Thiên Dạ, ta vốn cho là ngươi không có cơ hội xuất hiện trước mặt ta, kết quả ngươi lại khiến ta thật bất ngờ”

Một thanh âm nhàn nhạt vang lên trong đất trời, thanh âm kia trống trải xa xăm, không ngừng vang vọng giữa những dãy núi.

Tịch Thiên Dạ nhìn lại, chỉ thấy trên một mỏm núi cao chót vớt khác, có một thanh niên áo trắng đang đứng.

Gió thổi phiêu động quần áo của thanh niên kia, hắn tạo cho người ta cảm giác như thiên nhân, tương đối bất phàm.

Hiển nhiên, người này chính là Linh Thiên Dụ trong truyền thuyết, thiên tài kiệt xuất nhất thế hệ này của thần mạch nhân tộc.

Thậm chí trước khi Long Thiên Nhi xuất hiện, hắn còn được xưng là người có thiên phú cao nhất Hắc Bạch thần thành trong vạn năm qua.

Là thần mạch nhân tộc, hẳn cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cũng chỉ khoảng bốn mét, so với những thần mạch nhân tộc khác thì thấp hơn nhiều. Theo những gì Tịch Thiên Dạ biết thì tại thần mạch nhân tộc, người càng cao lớn thì càng mạnh mẽ.

Nhưng Linh Thiên Dụ lại có chút tương phản...

Trong mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một vệt vẻ kinh ngạc, Linh Thiên Dụ thấp hơn nhiều so với những thần mạch nhân tộc phổ thông khác.


Nói rõ khả năng khống chế huyết mạch của hắn rất mạnh. Trên thực tế, những thần mạch nhân tộc thực sự mạnh mẽ có bề ngoài không khác gì nhân tộc bình thường.

Bởi vì huyết mạch thần linh trong cơ thể đều đã bị bọn hắn luyện hóa, triệt để khống chế, tuỳ ý thu phát, tự nhiên là hình thể sẽ không quá cao lớn.

Linh Thiên Dụ chắp tay sau lưng, phong độ nhẹ nhàng, như thể hắn không đến đây để chiến đấu, mà là tới du lịch ngắm cảnh vậy. Hắn tiến lên từng bước một, dạo bước trên hư không, từ trên cao nhìn xuống Tịch Thiên Dạ, trong mắt là bình thản.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi tự nhận thua đi, tránh để ta động thủ khiến ngươi quá mức khó coi. Tại thời điểm ngươi khiêu khích thần mạch nhân tộc thì ngươi đã mất đi cơ hội vô địch."

Linh Thiên Dụ thản nhiên nói.

Kỳ thật, Tịch Thiên Dạ nhấc lên sóng to gió lớn như vậy, hắn cũng hết sức thưởng thức.

Nếu hắn nhường Tịch Thiên Dạ thắng thì có thế kiếm được lợi ích rất lớn, có thể vơ vét sạch tài sản của toàn bộ đám ngu dân trong Hắc Bạch thần thành, đơn giản không là không có việc gì có thể kiếm tiền dễ hơn việc này.

Nếu không phải Tịch Thiên Dạ đã triệt để đắc tội thần mạch nhân tộc, thậm chí còn ảnh hưởng đến uy nghiêm của thần mạch nhân tộc thì hẳn cũng nguyện ý bồi tiếp Tịch Thiên Dạ diễn một vở kịch, chỉ cần sau đó hắn nhận được một nửa số tiền đặt cược là được.

Một cái danh hiệu vô địch Thôi Xán Chi Tinh, làm sao có thể thực tế bằng tài phú được chứ.

Tịch Thiên Dạ là lạ nhìn Linh Thiên Dụ, không ngờ tên này vừa mở miệng liền muốn hẳn nhận thua... Xem ý của hắn, dường như hắn còn không muốn xuất thủ Luận cuồng vọng, sợ là hắn không thua kém gì Linh Thiên Hùng, thậm chí còn hơn.


Trong không gian quan chiến, đám người thấy. Linh Thiên Dụ bá đạo phách lối như vậy, không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng

Có câu nói kia của Linh Thiên Dụ, bọn hắn liền rất yên tâm.

Ít nhất Linh Thiên Dụ sẽ không cố ý thua Tịch Thiên Dạ.

Hơn nữa sự mạnh mẽ của Linh Thiên Dụ đã đi sâu vào lòng người, một khi Linh Thiên Dụ nghiêm túc, Tịch Thiên Dạ căn bản là không có hi vọng.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ người xem như trở thành tín đồ cuồng nhiệt, điên cuồng hò hét trợ uy, cổ vũ cho Linh Thiên Dụ.

Trên bầu trời, Linh Thiên Dụ như có thế nghe thấy tiếng khán giả tiếng hò hét cùng trợ uy, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy ngạo nghễ cùng đắc ý.

Ngày hôm nay! Đã định trước là ngày của hắn, ánh mắt của mọi người tại Hắc Bạch thần thành, kỳ vọng cùng sùng kính, toàn bộ đều tụ tập trên người hắn. Sự xuất hiện của Tịch Thiên Dạ, chỉ là đá kê chân cho hắn trên con đường đi đến thành công mà thôi.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi đừng tưởng ngăn cản được một kích của Long Phù Sơn liền có tư cách khiêu chiến ta, dù bản thân Long Phù Sơn đến đây, hẳn cũng không có cơ hội. Còn ngươi, vậy thì càng không có khả năng, Ha ha... Đúng, nói cho ngươi biết một bí mật. Kỳ thật thời điểm Long Phù Sơn cùng ngươi so chiêu, hắn chỉ dùng bảy thành lực lượng. Biết rõ chân tướng, có phải mọi người hết sức kinh hỉ hay không”

Linh Thiên Dụ cũng không gấp gáp, chậm rãi lơ lửng giữa không trung nói chuyện tào lao với Tịch Thiên Dạ, hắn hết sức hưởng thụ cảm giác được vài ức người đồng thời nhìn chăm chú cùng kỳ vọng. Nếu như đánh bại Tịch Thiên Dạ quá nhanh, chẳng phải là rất vô vị sao.

Lời vừa nói ra, khiến không gian quan chiến một mảnh xôn xao. Mặc dù Long Phù Sơn không cùng Tịch Thiên Dạ toàn diện chiến đấu, vẻn vẹn chỉ dùng một chiêu liền nhận thua rút đi. Nhưng từ một chiêu kia, mọi người cũng có thể nhìn ra, Long Phù Sơn không chiếm được tiện nghĩ, ngược lại thì Tịch Thiên Dạ nhỉnh hơn một chút.

Chính vì vậy mới khiến nhiều người hoảng sợ

cùng lo lẳng, sợ hãi Tịch Thiên Dạ thật sự quá mạnh, ngay cả Linh Thiên Dụ cũng đánh bại, cuối cùng đoạt giải quán quân.

Sau khi Linh Thiên Dụ nói ra chân tướng, Long Phù Sơn chỉ dùng bảy thành lực lượng... Trong lúc nhất thời đã có không ít người hưng phấn nhảy dựng lên.


Đây chẳng phải là nói, Tịch Thiên Dạ cũng không mạnh như trong tưởng tượng của bọn hắn, hắn hoàn toàn không cùng cấp bậc với Linh Thiên Dụ?.

"Phù sơn đại ca, lúc ngươi giao thủ với Tịch Thiên Dạ, thật sử chỉ dùng bảy thành lực lượng?”

Trong điện quan chiến, Long Phù Sơn bị vây quanh bởi một đám thanh niên, bọn hẳn đồn dập hỏi, tất cả đều hết sức tò mò cùng hưng phấn.

Long Phủ Sơn không nói gì, chỉ khẽ cau mày.

Hắn không ngờ ánh mắt Linh Thiên Dụ lại sắc bén như thế, ngay cả việc hắn sử dụng mấy thành lực lượng cũng có thể nhìn ra.

Xem ra hẳn vẫn có chút coi thường Linh Thiên Dụ, nếu chiến với hắn, sợ là phần thẳng của mình sẽ vô cùng thấp, thậm chí là không có cửa thắng.

Đám người thấy Long Phù Sơn không nói, biết hắn đã ngầm thừa nhận, toàn bộ đều vô cùng cao hứng.

Thì ra Tịch Thiên Dạ cũng không mạnh như bọn hắn tưởng, căn bản là Long Phủ Sơn không ứng phó toàn lực.

"Phủ sơn đại ca, Tịch Thiên Dạ có hy vọng thắng. sao!"

Linh Lan Nặc nhịn không được hỏi.

Long Phù Sơn hơi hơi trầm ngâm, nửa ngày mới thấp giọng nói:

"Ta không biết. Có lẽ... Hi vọng hết sức xa vời đi.

Mặc dù hắn không thăm dò được cực hạn của Tịch Thiên Dạ, nhưng cũng có thể đại khái đánh giá, nhiều nhất là ngang với hẳn, thậm chí có thể còn không bằng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.