Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 534: C534 Chúng sinh khóc than



Giải đấu Thôi Xán Chỉ Tỉnh khoa trương như thế, sợ là mỗi lần hậu thế nhớ tới đều sẽ khiến ngươi xấu hố cùng di hận, cái gọi là tiếng xấu để muôn đời là như vậy.

Rất nhiều người đều đang hối hận, vì sao lúc ấy không ngăn cản chuyện gian lận, dù sao thì kết quả cũng không thay đổi, vì sao lại muốn cõng lên một cái chữ đen như thế.

Sau khi việc này phát sinh, danh dự của Đấu Chiến cung và giải đấu Thôi Xán Chi Tinh sẽ nhận phải đả kích rất nghiêm trọng, trộm gà không được còn mất nắm gạo, tổn thất không chỉ hiện tại, mà từ giờ trở đi đã không còn danh dự.

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân hai mặt nhìn nhau, vậy mà Tịch Thiên Dạ lại thật sự thắng, chẳng lẽ hắn không gì không làm được sao?

Dưới tình huống như thế mà hắn vẫn có thể thẳng!

Các nàng bỗng phát hiện mình sợ là vẫn chưa hiểu rõ hắn.

"Phát tài”

Cố Khinh Yên tự lẩm bẩm.

"Đúng vậy!"

Cố Vân gật đầu lia lịa.

Hai người bọn họ đều cược Tịch Thiên Dạ thắng, tiền đánh cược trong nháy mắt liền tăng gấp mười lần.

Đương nhiên, các nàng cũng không cược quá nhiều tiền, đối với Hắc Bạch thần thành mà nói thì nó chỉ là chín trâu mất một sợi lông.

Thế nhưng... số tiền mà Tịch Thiên Dạ cược... Sợ là có thể trực tiếp ảnh hưởng đến kinh tế Hắc Bạch thần thành.


Những thần tộc và thượng tộc kia có lẽ vẫn chịu nối tổn thất, nhưng rất nhiều tiểu tộc cùng thành dân phổ thông, sợ là sẽ trực tiếp táng gia bại sản.

Muồi lần của hai trăm vạn viên Bạch Ly châu, tương đương với hai ngàn vạn viên Bạch Ly châu a!

Toàn bộ Hắc Bạch thần thành cũng chỉ có bốn, năm trăm vạn viên.

Lượng tài phú khổng lồ như thế, chỉ nghĩ thôi cũng có thể khiến người ta điên cuồng.

"Chủ nhân là số một á!"

Thải Thận Nhi vui vẻ phồng má, nụ cười sáng lạn vô cùng

Kiếm Đế cung!

Lão giả áo tím cứng ngắc tại chỗ, lạch cạch một tiếng, chén trà trong tay lão rơi xuống đất, nước trà bắn tung toé.

Trước đó một khắc hẳn còn đang bày mưu nghĩ kế, nhưng lúc này, nụ cười vẫn còn ngưng kết trên mặt, biểu lộ cứng đờ như một người chết.

Toàn bộ phòng khách, tất cả mọi người đều lăng lăng đứng tại chỗ, giống như trúng định thân chú.

Lâm Anh Hán thấy đám tiểu bối Kiếm Đế cung biểu lộ tái nhợt, trong mắt tràn đầy hối hận cùng đau lòng. Nhất là Lâm Anh Hán... hắn gần như đã dùng toàn bộ gia tài để cược, tự nhận là kiếm bộn không lỗ, kết quả thì...

Đám tiểu bối Kiếm Đế cung theo bản năng nhìn về phía Hướng Thiên Huân, vừa rồi bọn hẳn còn đang cười nhạo nàng, nhưng giờ khắc này, họ đã không cười nổi nữa, trong mắt chỉ có không dám tin cùng hâm mộ.

Kiếm Đế cung chỉ có Hướng Thiên Huân cược Tịch Thiên Dạ thắng, sau cùng cũng chỉ mình nàng trở thành người phát tài


Lôi thị đế tộc, Hãng Dương đế tử tê liệt ngồi trên ghế, trong nháy mắt cả người như mất đi sinh khí, không còn chút khí lực nào.

Bạch Cốt giáo, Phúc Hải thánh quốc, Mộ Khương sơn...

Toàn bộ thế lực tuyệt thế trên Nam Man đại lục đều đang phát sinh tình huống tương tự, vốn chỉ là thừa cơ hưởng điểm tiện nghị, kết quả lại là tổn thất nặng nề, hối hận cũng không kịp.

"Muội muội, hắn thật sự là không gì không làm được sao?"

Vân Phong Dật kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt chứa sự phức tạp không nói ra được.

Từ khi hắn biết Tịch Thiên Dạ, đúng là Tịch Thiên Dạ chưa từng thất bại.

Thế gian thật sự có người không gì không làm được sao?

Vân Tưởng Quân chỉ im lặng, bởi vì nàng cũng không biết nói gì, đôi tròng mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, trong nháy mắt đó nàng như trông thấy một vị thần đỉnh thiên lập địa, bách chiến bách thắng.

Long Phù Sơn, Linh Thiên Điêu, Linh Lan Nặc, Tước Vân Tâm, Chúc Diễm Tâm... Tất cả cường giả trẻ tuổi Hắc Bạch thần thành đều sững sờ tại chỗ, kết quả như thế, ngay cả bọn hẳn cũng không ngờ tới. Thế mà Tịch Thiên Dạ lại thật sự thẳng, từng bước một chiến thắng tất cả bọn hắn.

“Thanh danh vạn thế bị hủy hoại trong chốc lát”

Linh Thiên Điêu cười khổ, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy bất đắc dĩ cùng hối hận.

'Vê sau sinh linh Hắc Bạch thần thành sợ là không còn tư cách nói tu sĩ Nam Man đại lục, cũng không thể cao cao tại thượng xem thường người khác.


Hơn nữa, rất có thể bọn hẳn sẽ bị tu sĩ Nam Man đại lục chế giễu, một ngàn năm, một vạn năm.

Chuyện đã xảy ra sẽ vĩnh viễn không thể xóa đi.

Linh Lan Nặc cười khổ, cúi đầu, đột nhiên có chút hối hận, nàng không nên mời Tịch Thiên Dạ tới Đấu Chiến cung.

Tước Vân Tâm trợn trắng mắt, vốn dĩ đang mong đợi Tịch Thiên Dạ bị đánh, kết quả lại là ngược lại.

Những kẻ cược Tịch Thiên Dạ thắng, nhất thời trở thành kẻ thu lợi lớn nhất, là đối tượng hâm mộ của tất cả mọi người.

Quang mang chớp động, Tịch Thiên Dạ đi ra từ trong đường hầm không gian, hẳn vừa trở lại liền phát hiện có người đã sớm đứng chờ hẳn trong cung điện.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi quá mạnh”

Cố Vân, Cố Khinh Yên, Thải Thận Nhi... Toàn bộ đều có mặt, từng cái tràn đầy hưng phấn nhìn hắn.

Tịch Thiên Dạ nhìn thấy các nàng thì mỉm cười.

Hắn cũng không có cái gì cao hứng, trong mắt hắn chỉ có làm hay không làm, không có thành công hay thất bại.

Người chủ sự sòng bạc Tước Hoài Âm cũng đến, hắn tiến lên mấy bước, nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu mà nói:

“Tịch Thiên Dạ, chúc mừng.”

Hắn cũng không ngờ, lúc trước hắn cho rằng Tịch Thiên Dạ là tuổi trẻ khinh cuồng, sau cùng lại là kẻ tiếu. ngạo thiên hạ, hung hăng dẫm đạp Hắc Bạch thần thành bọn hắn.

"Tước chủ sự, kết quả đã định, có thể thực hiện đánh cược được rồi?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.


"Đó là tự nhiên, xin mời đi theo ta."

Tước Hoài Âm khẽ gật đầu, nói một tiếng liền đi trước dẫn đường.

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân nghỉ ngờ nhìn Tước. Hoài Âm, không ngờ chủ sự sòng bạc lại đích thân đến đón Tịch Thiên Dạ, hơn nữa hắn làm việc cũng tương đối dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng mà trực tiếp mang bọn hẳn đi lấy tiền cược.

Có vẻ như mọi chuyện quá mức thuận lợi a?

Dù sao đó cũng là tiền của Hắc Bạch thần thành bọn hắn.

Đương nhiên là Tịch Thiên Dạ sẽ không quản nhiều như vậy, hẳn lãnh đạm đi sau lưng Tước Hoài Âm.

Rất nhanh, đoàn người liền đến một tòa cung điện cổ xưa phú quý, vừa bước vào trong, liền thấy một bóng người cao to đưa lưng về phía bọn hãn.

Người kia mặc một bộ đồ đen, trên trường bào thêu một đám mây màu vàng, cao quý mà uy nghiêm.

Hân đưa lưng về phía đám người, giống như không ai ở đây có đủ tư cách để hắn nhìn thắng.

Tại thời điểm bước vào cung điện, biểu lộ của Cố Khinh Yên và Cố Vân đồng thời khẽ biến, từng khỏa mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy ra từ trên mặt các nàng, trong khoảnh khắc liền thấm ướt quần áo.

Mặc dù người áo đen kia không nói chuyện, nhưng một cỗ khí tức như có như không lại lượn lờ trong cung điện, không phải rất cường thế, nhưng lại đáng sợ tới cực điểm. Thậm chí Cố Vân và Cố Khinh Yên còn có cảm giác, người kia chỉ cần một ý niệm liền có thể khiến các nàng vạn kiếp bất phục.

Nếu không phải tu vi của hai người đều không kém, sợ là sẽ trực tiếp tê liệt trên mặt đất.

Ra oai phủ đầu!

Hết sức hiển nhiên, tại thời điểm bọn hắn bước vào cung điện, người kia liền tản ra uy hiếp.

Trong bốn người bọn họ, Cố Vân cùng Cố Khinh Yên có tu vi thấp nhất nên cũng chịu ảnh hưởng lớn nhất, Thải Thận Nhi thì chỉ là sắc mặt ngưng trọng, chỉ có Tịch Thiên Dạ là từ đầu đến cuối đều mặt không biểu tình, thậm chí trong mắt hẳn còn không có bất kỳ cảm xúc gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.