Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 542: Thôn Trưởng Buông Xuống



Chiến đấu trên bầu trời như tận thế hàng lâm, sóng năng lượng hủy diệt bao trùm toàn bộ thiên địa, đã mấy trăm năm rồi Hắc Bạch thần thành không bùng nổ chiến đấu đáng sợ như vậy.

Dù là ở Hắc Bạch thần thành thì tu sĩ Đại Thánh hoàng cảnh cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Hắc Bạch thành chủ, Hắc Đồng thánh quân, Chúc Hồng Tiêu thống soái tam quân của Thiên Không thành, lão tộc trưởng Long Lịch Hải của Long Nhân tộc.

Chỉ có bốn người này đủ tư cách xưng là Đại Thánh hoàng.

"Cha! Long Lịch Hải tiền bối có thể thắng sao?”

Tại Man Ma thản tộc, Man Thiên Ý lo lắng nói.

Bên cạnh hẳn là một đại hán Man Ma thản tộc cường tráng, người này khôi ngô cao lớn, tản ra huyết khí hùng hậu như biển, người này chính là tộc trưởng đương nhiệm của Man Ma thản tộc.

"Long Lịch Hải tiền bối đã quá già rồi”

Man Cửu Trọng than nhẹ một tiếng

Man Thiên Ý nghe vậy thì căng thẳng, phụ thân nói vậy là sao, chẳng lẽ Long Thánh Quân đã từng vô địch Hắc Bạch thần thành sẽ bại bởi Hắc Đồng thánh quân?

Tâm tình Man Thiên Ý có chút phức tạp, có một cỗ chua xót không nói ra được. Năm xưa Long Hải Thánh Quân chính là thần thoại bất bại của Hắc Bạch thăn thành, đã từng là cường giả cái thế được mọi người khâm phục, anh hùng cũng thật sự có ngày phải ngã xuống sao?

Man Cửu Trọng lườm con trai mình, tâm tình cũng rất phức tạp.

Long Lịch Hải há chỉ là anh hùng trong suy nghĩ của nhỉ tử, trong lòng hẳn không phải cũng là như thế sao, tại niên đại mà Long Lịch Hải tiền bối huy hoàng nhất, bọn hắn chính là thế hệ cảm thụ sâu sắc nhất.

Đáng tiếc thiên phú của hắn không đủ, mãi mãi không thể đặt chân vào Đại Thánh hoàng cảnh, đứng tại độ cao mà Long Lịch Hải tiền bối đã từng đứng mà nhìn ra thế giới.

Trên bầu trời, chiến đấu vẫn diễn ra quyết liệt, cuối cùng Long Lịch Hải vì quá mức già nua, so sánh với Đại Thánh hoàng cảnh đang ở thời kỳ cường thịnh thì đánh lâu tất bại.

Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp, Long Lịch Hải bay ngược ra ngoài, đâm vào một tòa lầu của Đấu Chiến cung.

"Ha ha, Long Lịch Hải lão thất phu, thời đại của ngươi đã qua, thời đại này thuộc về ta Hắc Đồng thánh quân”

Hắc Đồng thánh quân ha ha cười lớn, tóc đen bay lượn, cực kỳ đắc ý.

Kẻ mà hắn đã từng hâm mộ, xem làm mục tiêu phấn đấu, rốt cục đã bại trong tay hắn.

Khí tức Long Lịch Hải yếu ớt, khuôn mặt già nua tái nhợt không còn huyết sắc.

Toàn bộ Hắc Bạch thăn thành đều im lặng, nhìn lão nhân kia chỉ có thở dài, đã từng là thần thoại bất bại tại di tích Thiên Lan, cuối cùng sẽ có một ngày ngã xuống.

“Tộc trưởng gia gia!"

Long Thiên Nhi lách mình tiến vào tháp lâu, đỡ lão tộc trưởng dậy, gấp đến độ nước mắt đều chảy ra.

Nàng tương đối rõ ràng tình trạng cơ thể của lão tộc trưởng hỏng bét đến cỡ nào, chỉ cách viên tịch một bước cuối cùng.

Dưới trạng thái như thế mà vẫn giao thủ với người khác, đối với lão tộc trưởng mà nói thì chính là trí mạng, bất luận thẳng bại thì cuối cùng lão tộc trưởng cũng chỉ có duy nhất một kết cục đó là tử vong.

Long Thiên Nhi rất thương tâm, mặc dù nhận biết không lâu, nhưng lão tộc trưởng lại đối đãi với nàng như thân nhân, hiện tại lại vì nàng mà đứng ra đại chiến sinh tử với Hắc Đồng thánh quân.

"Ha ha, một bầy kiến hôi cũng muốn ngăn cản bản tọa, tất cả cút xa một chút cho ta. Tịch Thiên Dạ, mệnh của ngươi là do bản tọa quyết định”

Hắc Đồng thánh quân ha ha cười lớn, bước nhanh đến phía trước, tựa như Đế Vương của thiên địa, bất cứ. ai ngăn cản trước mặt hẳn thì đều bị hãn đánh bay.

Man Cổ Sơn kích phát ra trạng thái chiến đấu mạnh nhất của mình, nhưng vẫn không ngăn được một kích tiện tay của Hắc Đồng thánh quân.

Thải Thận Nhi liều mạng thi triển công kích tỉnh thần, lại bị lực lượng của Hắc Đồng thánh quân cần trả khiến nàng không ngừng ho ra máu, sau cùng té ngã trên mặt đất

Hắc Bạch thành chủ không nói lời nào, hiện tại toàn bộ Hắc Bạch thần thành đã không còn ai có thể ngăn cản Hắc Đồng thánh quân.

"Tịch Thiên Dạ”

Cố Vân theo bản năng bắt lấy ống tay áo Tịch Thiên Dạ, đến tận lúc này mà nàng và Cố Khinh Yên vẫn không hề rời Tịch Thiên Dạ nửa bước.

Nhưng hiển nhiên, bọn hắn đã lâm vào tuyệt cảnh.

Ngay cả Long Nhân tộc và Man Ma thản tộc cũng không thể ngăn cản quyết định của Hắc Bạch thành chủ, thì mấy người bọn hắn làm sao có thể đối kháng đây?

Trên mặt đất, Hướng Thiên Huân, Chúc Hiểu Trang, Lục Tâm Nhan cũng vô cùng nóng nảy, nhưng trước mặt tại uy áp thiên băng địa liệt kia, bọn hắn còn không có cả cơ hội đến gần. Đừng nói bọn hẳn, dù là trưởng bối của bọn hắn cũng chỉ như con kiến hôi yếu ớt nhỏ bé trước mặt loại lực lượng kia.

Bọn hẳn sao có thể chống lại chúa tể chân chính của Hắc Bạch thần thành?

Tất cả mọi người đều nhìn Tịch Thiên Dạ, dường như đã trông thấy vận mệnh của hắn vậy.

Ánh mắt Tịch Thiên Dạ băng lãnh, trong mắt lặng lẽ xuất hiện từng ánh chớp hỗn độn, như khai thiên tích địa, sáng tạo vạn vật. Tất cả đều diễn ra trong tròng mắt hẳn. Đó là một cỗ lực lượng không nên tồn tại ở thế giới này, một tia một sợi đều cao hơn tất cả thiên địa pháp tắc Thái Hoang.

Thời điểm những tia chớp hỗn độn đang càng ngày càng nóng rực, bỗng nhiên một đạo u quang lạnh lẽo sáng lên bên ngoài Hắc Bạch thần thành, quang mang kia phóng thẳng lên chín tầng trời, tản ra khí tức băng hàn vô tận.

"Hàn Ảnh Nhi!"

Gần như là cùng một lúc, Long Thiên Nhị, Thải Thận Nhi, Man Cổ Sơn đồng thời nhìn về phía đạo hào quang lạnh lẽo kia.

Là bằng hữu lớn lên cùng nhau, bọn hắn tự nhiên là vô cùng quen thuộc khí tức của Hàn Ảnh Nhi.

Mấy người vừa nhìn thấy đạo ánh sáng kia, trong nháy mắt tất cả đều quá đỗi vui mừng, Hàn Ảnh Nhi đã trở lại rồi!

Hàn Ảnh Nhi đi tìm thôn trưởng rốt cục cũng trở lại rồi!

Hàn quang xẹt qua bầu trời.

Cùng lúc đó, đẳng sau đoàn hàn quang kia sáng lên mấy trăm đạo khí tức mênh mông, tất cả đều vô cùng cường đại, mấy trăm đạo hào quang phô thiên cái địa nhanh chóng hướng đến Hắc Bạch thần thành, toàn bộ chân trời đều bị năng lượng mênh mông bao phủ, như một biển năng lượng đang ập tới.

Toàn bộ sinh linh Hắc Bạch thần thành đều ngạc nhiên nhìn lên trời, đó là cái gì?

Rất nhanh, biển năng lượng kia liền xuất hiện tại vùng trời Hắc Bạch thần thành, không đi qua lối vào Hắc Bạch thần thành, mà lại trực tiếp thô bạo, cưỡng ép xé rách lớp phòng ngự của thành, nghênh ngang xông vào thần thành.

"Kẻ nào?"

Sắc mặt Hắc Đồng thánh quân kinh biến, cỗ năng lượng ba động trùng trùng điệp điệp kia khiến hẳn có chút tim đập nhanh cùng lo lắng.

Các ngươi thật là lớn mật, là hậu duệ của Thiên Lan thần tông lại dám không tuân theo tổ huấn, mạo phạm Thần tử”

Một thanh âm trung khí mười phăn vang lên, thanh âm kia cuồn cuộn như sấm, chấn động vạn dặm trời cao, ẩn chứa một cỗ long uy kinh người, long khí khiến cho mấy ức sinh linh tại Hắc Bạch thần thành đều choáng váng, linh hồn đau nhức như bị một cái tay xé rách.

Hắc Đồng thánh quân đứng mũi chịu sào kêu lên một tiếng đau đớn, linh hồn đau nhức, nhịn không được lùi lại một bước.

“Thái Hoàng Thiên Long Âm!"

Long Lịch Hải té lăn trên đất, hơi thở mong manh, thân thể lão mạnh mẽ chấn động, không thể tin nhìn lên trời.

Thượng cổ bí thuật thất truyền của Long Nhân tộc Thái Hoàng Thiên Long Âm, không ngờ nó lại xuất hiện trên thế gian.

"Gia gia!"

Long Thiên Nhi nhìn lên trời, kích động hô to lên, trong mắt tràn đầy nước mắt, giống như một tiểu nữ hài bị khi dễ rốt cuộc cũng tìm được phụ huynh.

Một đoàn kim quang kinh người như mặt trời sáng chói, dẫn đầu xông vào thành.

Một cỗ long uy cuồn cuộn, trang nghiêm từ trên chín tầng trời vương vãi xuống, long ngâm lả lướt, phiên vân phúc vũ, tựa như một đầu thượng cổ Thiên Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.