Hắc Đồng thánh quân lăn lộn trên mặt đất, vô cùng chật vật, trên vạt áo tràn đầy nước bùn.
Đường đường là Thánh Quân của Hắc Bạch thần thành, một trong mấy vị tồn tại cực hạn, thế mà lại có ngày như thế.
Nhưng hiện tại Hắc Đồng thánh quân đã triệt để đánh mất ý chí chiến đấu, trong lòng chỉ có hoảng sợ, thấy lão thôn trưởng bị Hắc Bạch thành chủ ngăn lại thì mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tràn đây mừng rỡ.
Hắn đã triệt để quên đi hùng tâm tráng chí của bản thân, quên đi cố gắng tranh phong cùng Hắc Bạch thành chủ. Hiện tại hẳn chỉ muốn làm một kẻ lắng lặng trốn sau lưng Hắc Bạch thành chủ để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Cố Khinh Yên và Cố Vân xem thường nhìn Hắc Đồng thánh quân, một kẻ lúc trước từng kiêu ngạo coi trời bằng vung, nay lại chật vật như chó nhà có tang,không hề có chút cốt khí nào, loại người này thì làm gì có tiền đồ.
Cố Vân càng cảm thấy buồn cười, kẻ như hắn mà cũng muốn thành thần? Thật sự là làm trò cười cho thiên hạt
Nhân tộc Thiên Vực vô cùng rộng lớn, vô số hùng kiệt chân chính đều ngã trên con đường thành thần, bọn hắn đều không làm được. Một kẻ hèn nhát như thế mà lại muốn thành thần, không biết là nên khóc hay nên cười đây.
"Tịch Thiên Dạ, bọn họ đều là thân nhân của Thải Thận Nhi sao?"
Cố Vân rung động nói.
Liên quan tới lai lịch của Thải Thận Nhị, Tịch Thiên Dạ đã từng đề cập qua với các nàng, các nàng cũng biết một chút về cổ thôn.
Chỉ là các nàng cũng không ngờ cổ thôn lại bất phàm như thế.
Nhãn lực của Cố Vân sắc bén nhường nào, nàng đến từ Cửu Tiêu cung nên độ hiểu hơn hẳn cư dân của Nam Man đại lục.
Liếc mắt một cái liền nhìn ra đám hài đồng của cổ thôn đều có thiên phú bất phàm, chính là mầm mống tốt nhất, dù ở nhân tộc Thiên Vực cũng tương đối hiếm thấy.
Nếu không phải do pháp tắc hạn chế, thành tựu của bọn hẳn sẽ tương đối kinh người, căn bản là ngoài sức tưởng tượng của tu sĩ Nam Man đại lục.
Trên bầu trời, trận chiến giữa lão thôn trưởng và Hắc Bạch thành chủ cũng triệt để bùng nổ, hai người không muốn ảnh hưởng đến sinh linh của Hắc Bạch thần thành nên đã dời chiến trường đến cửu thiên.
Sinh linh phổ thông chỉ có thể nhìn thấy bầu trời không ngừng chấn động, từng chùm sáng giống như pháo bông bao trùm toàn bộ bầu trời, chúng không ngừng va chạm kịch liệt.
Hắc Đồng thánh quân vụng trộm bò lên, liếc mắt nhìn đám Tịch Thiên Dạ, mặc dù hẳn không cam lòng, nhưng cũng không dám trêu chọc Tịch Thiên Dạ.
Tất nhiên là hẳn có thể nhìn ra mấy trăm người kia đều vô cùng cường đại, thậm chí có mấy người còn khiến hẳn cảm thấy bị uy hiếp.
Hắn hóa thành một đạo u ảnh, ý đồ trốn trước.
Nhưng mà hẳn vừa đi được một bước, một giọng nữ mềm nhũn liền vang lên.
"Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi đâu?"
Thanh âm kia tương đối dễ nghe, tựa như tiếng trời khiến tâm thần thanh thản, nội tâm an tĩnh.
Nhưng thanh âm kia rơi vào trong tai Hắc Đồng thánh quân, lại như ma âm, khiến cho sắc mặt hắn đại biến, cả người đều run lên, đứng yên tại chỗ không dám động, hai mắt ngốc trệ, linh hồn như bị rút mất.
Chẳng biết từ lúc nào, Hắc Đồng thánh quân đã xuất hiện trước mặt một mỹ thiếu phụ, nàng mặc y phục rực rỡ, nhẹ nhàng như tiên, trong tay ôm một cây. bạch ngọc tỷ bà, điềm tĩnh mỉm cười. Nụ cười kia trong mắt người bình thường thì đẹp tới cực điểm, không có chút tì vết nào.
Nhưng ở trong mắt Hắc Đồng thánh quân, lại như Ma Tướng đáng sợ nhất thế gian, nhìn một cái liền trời đất quay cuồng, trong đầu xuất hiện tầng tầng ảo ảnh, lắc lư không ngừng, linh hồn vô cùng đau nhức, như bị xé nút
Hắn muốn đuổi thân ảnh tuyệt mỹ kia ra khỏi tâm trí, nhưng dù hẳn đã nhắm mắt lại, phong bế lục thức, thậm chí còn chặt đứt liên hệ giữa linh hồn và thức hải nhưng vẫn không thể đuổi đạo ma tướng kia ra ngoài
“Có phải ngươi chính là kể đã khi dễ tiểu bảo bối của ta."
Trong mắt thiếu phụ lập loè thất thải quang.
mang, thanh âm của nàng ẩn chứa ma tính đáng sợ nhất thế gian, truyền vào tai Hắc Đồng thánh quân, liền như một thanh đao sắc bén, không ngừng cắt chém linh hồn của hắn.
Hắc Đồng thánh quân ôm đầu, thống khổ lăn lộn không ngừng trên mặt đất, liên tục phát ra tiếng kêu vô cùng thám thiết, thê lương, tựa như đang ở trong địa ngục, đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Dù vừa bị lão thôn trưởng đuổi giết, hắn cũng không thống khổ cùng tuyệt vọng như lúc này.
Hắn phát hiện linh hồn của mình đã triệt để mất đi khống chế, tựa như con rối bị người ta nắm trong tay, mặc cho người ta bài bố.
Có gì đáng sợ hơn so với nỗi sợ đến từ linh hồn?
Hắn tình nguyện tiếp tục bị lo thôn trưởng truy sát, cũng không muốn đổi đầu với nữ nhân này.
"Mẹ!"
Thải Thận Nhi đứng cạnh Tịch Thiên Dạ vô cùng cao hứng, không ngừng vỗ tay, chu mỏ, nàng vung nắm tay nhỏ, giống như đang bắt chước mẫu thân hung hăng đánh Hắc Đồng thánh quân.
Không ngờ nữ tử tuyệt mỹ kia lại chính là mẹ của Thải Thận Nhi.
Cố Khinh Yên cùng Cố Vân có chút ghen ty trợn mắt nhìn Thải Thận Nhị, khó trách Thải Thận Nhi lại mỹ lệ như vậy, chỉ cần nhìn mẹ nàng liền biết lý do.
Hơn nữa mẹ của Thải Thận Nhi cũng không đơn giản, không ngờ nàng cũng có thể ngược đãi Hắc Đồng thánh quân như thế.
Nhìn bộ dáng thê thảm thống khổ kia của Hắc Đồng thánh quân, sợ là so với lúc trước còn thê thảm hơn nhiều.
Mặc dù Hắc Bạch thành chủ đã kiềm chế lão thôn trưởng, nhưng những người khác trong thôn cổ cũng không phải dạng vừa.
Hắc Đồng thánh quân sống không bằng chết lăn lộn trên mặt đất, gào thét vô cùng thê lương, xuyên thấu vạn dặm, ai nghe thấy thanh âm kia đều có thể cảm nhận được lúc này Hắc Đồng thánh quân đang thống khổ cùng tuyệt vọng thế nào.
Toàn bộ Hắc Bạch thần thành đều vô cùng yên tĩnh, bầu không khí ngột ngạt tràn ngập toàn bộ tòa thành, sinh linh Hắc Bạch thần thành nhìn mẹ của Thải Thận Nhi đều không rét mà run. Mặc dù nữ nhân kia đẹp không gì sánh được, nhưng lúc này ở trong lòng tất cả mọi người thì nàng so với xà hạt còn đáng sợ khủng bố hơn nhiều.
Khó trách cổ nhân nói, mỹ nhân như xà hạt, nữ nhân càng mỹ lệ thì càng nguy hiểm.
Khí tức của Hắc Đồng thánh quân càng ngày càng yếu, sinh cơ trong cơ thể không ngừng suy giảm.
Cứ tiếp tục như thế, thì một đời Thánh Quân rất có thể sẽ bị mẹ của Thải Thận Nhi đùa chơi chết.
"Các hạ bớt giận, đao hạ lưu người."
Một thanh âm giống như lôi đình vang lên từ sâu trong thiên không thành. Sau một khắc, một thân ảnh khôi ngô xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Người kia vừa xuất hiện, khí tức phô thiên cái địa liền tràn ngập toàn bộ Hắc Bạch thần thành, một đám mây lửa ngưng tụ trên hư không, đốt cháy thiên địa trong phạm vi vạn dặm.
"Thống soái đại nhân!"
"Chúc Hoành Tiêu đại nhân!"
“Nguyên soái của chúng ta rốt cục cũng xuất hiện."
đại hán cường tráng mặc chiến bào kia chính là người nắm giữ quân quyền tại Hắc Bạch thần thành, uy thế thao thiên thống soái tam quân Chúc Hoành Tiêu.
Chức Hoành Tiêu có bộ dáng trung niên, khí tức cũng uyên thâm như biển, cả người tản ra một cỗ khí tức thiết huyết cùng nghiêm nghị, chỉ có những người thường xuyên lăn lộn trên chiến trường mới có thể bồi dưỡng ra được sát khí thuần túy như vậy.
Nhìn thấy Chúc Hoành Tiêu xuất hiện, các sinh linh Hắc Bạch thần thành liền vang lên một trận tiếng hoan hô.
Nhất là Kim Diễm linh tộc, bởi vì Chúc Hoành Tiêu chính là người của Kim Diễm linh tộc bọn hẳn. Hẳn là Đại Thánh hoàng cảnh duy nhất của Kim Diễm linh tộc trong mấy ngàn năm nay. Nhờ có hẳn mà địa vị của Kim Diễm linh tộc tại Hắc Bạch thần thành mới nước lên thì thuyền lên, ép các thần tộc khác một đầu.