Ai có thể ngờ tới trăm ngàn năm sau lại có một thiếu niên mang theo năm bức Thiên Lan thần đồ hoàn chỉnh đi vào Hắc Bạch thần thành.
Tịch Thiên Dạ xuất hiện quả thực là một kỳ tích.
"Đã từng là địa phương để thí luyện về sau bị phong bế?"
Ngón trỏ thon dài của Tịch Thiên Dạ đập trên mặt bàn, con mắt hơi nheo lại, ánh mắt nhìn về phía Thiên Lan thần cung trên bầu trời.
Tất cả mọi người nhìn sang hắn, nhưng lại không biết được hẳn đang suy nghĩ cái gì.
"Thiên Lan thần cung kia đã từng được mở ra hay chưa?" Tịch Thiên Dạ hỏi.
"Không có! Chưa từng được mở ra. Từ sau khi chiến tranh thời đại thượng cổ kết thúc thì đã không có người nào có thể bước vào Thiên Lan thần cung nữa"
Long Lịch Hải lắc đầu, chắc chắn nói.
Thiên Lan thần cung vẫn luôn là địa phương thần thánh mà cực kỳ huyền bí, nghe nói sinh linh cư trú trong đó không cho phép bất kỳ phàm nhân nào bước vào.
Chỉ có thu thập đủ sáu bức Thiên Lan thần đồ mới có cơ hội để bước vào Thiên Lan thần cung.
"Long tộc trưởng, nếu như bản nhân đoán không sai, sợ rằng bên trong Thiên Lan di tích này phát sinh một biến cố cực lớn mà Hắc Bạch thần thành chính là nơi chịu mũi sào, Long Nhân tộc các ngươi tốt nhất mau chóng rút lui ra khỏi đây nếu chậm thì sẽ sinh biến.
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ nhìn về phía Long Lịch Hải, thanh âm đạm mạc nói.
"Cái gì! Rút ra khỏi Hắc Bạch thần thành?"
Long Lịch Hải nghe thấy vậy giật mình, biến cố gì mà kinh khủng như thế? Có thể khiến Long Nhân tộc. bọn hắn phải rút lui ra khỏi Hắc Bạch thần thành.
Long Thiên Nhi cùng Thải Thận Nhi cũng giật mình nhìn Tịch Thiên Dạ, hẳn là chủ nhân đã đoán ra được cái gì đó nhưng chẳng lẽ tình thế nghiêm trọng. đến mức đó sao?
“Bản nhân chỉ là đề nghị mà thôi, có làm hay không chính là do Long Nhân tộc các ngươi quyết định”
Tịch Thiên Dạ thấy Long Lịch Hải có chút do dự cũng không có cưỡng cầu hắn.
Dù sao Long Nhân tộc đã sinh hoạt mấy chục vạn năm ở Hắc Bạch thần thành, đất cũ khó rời, há có thể nói đi là đi.
Nếu như không tin thì hẳn cũng không muốn cưỡng ép người khác.
Long Lịch Hải nhìn sang Tịch Thiên Dạ, thở sâu một cái, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định, hơi khom người nói:
"Long Nhân tộc chúng ta luôn nghe theo lời điện hạ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thần tử điện hạ đã có an bài thì cứ việc phân phó Long Nhân tộc chúng ta là được."
Long Nhân tộc bọn hắn đều triệt để hiệu trung với Thiên Lan thần tử. Tộc trưởng đã có lời như vậy thì những tộc nhân bình thường há có ý khác được, họ đã đưa ra quyết định như vậy thì cần gì phải do dự nhiều như vậy.
Tịch Thiên Dạ nghe thấy vậy khẽ gật đầu, hẳn tùy tiện chỉ điểm hai câu mà Long Nhân tộc đã nguyện ý nghe theo hắn thì đó chính là phúc khí của bọn họ.
Hắn đã có dự cảm giông bão sắp đến, dựa vào đám thành chủ của Hắc Bạch thần thành thì sao có thể đấu lại Lam Mị ma nữ kia.
Long Lịch Hải nghe thấy vậy không rõ cho lầm nhưng vẫn bước đến.
Con ngươi Tịch Thiên Dạ hiện lên một vòng quang mang sáng chói màu xanh biếc, một khắc sau cả người hắn như hóa thành một dòng sinh mệnh chỉ tuyền, khí tức sinh mệnh kinh người tản ra từ trên người hẳn sâu như biển, tựa hồ không có điểm cuối.
Toàn bộ mọi người trong thần điện đều rung động nhìn qua hắn, khí tức sinh mệnh của một người mà lại có thể đạt được đến tình trạng như thế.
Tên tại như vậy có thể sống bao nhiêu năm? Phải dùng lực lượng thế nào mới có thể triệt để giết chết hắn được?
ròng mắt già nua của Long Lịch Hải tràn đầy vẻ khó tin, một chút xíu khí tức của thần tử tiết ra ngoài đã như biển sâu không đáy, giờ phút này hắn mới biết được, đạo kim quang trước đó hắn thấy không phải do cường giả cái thế của trong thôn gây nên mà nó đến từ vị thần tử điện hạ trước mắt này.
Thời khắc này, thần tử mang theo khí tức vô ngần, đã vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.
"Long tộc trưởng, nể tình trước đó ngươi đã chiếu cố cho Thiên nhị, lại tận tâm làm việc cho ta nên ta sẽ kéo dài tuổi thọ của ngươi thêm một trăm năm, về phần tạo hóa về sau như thế nào phải xem bản thân ngươi rồi."
Cả người Tịch Thiên Dạ đều tản ra quang mang nhẹ nhàng màu xanh biếc, mang theo sinh cơ bừng bừng bắn ra, rơi vào người Long Lịch Hải, triệt để bao phủ hắn lại. Rất nhanh, những lục quang kia đã biến thành một cái kén, sau khi phá kén ra sẽ được trùng sinh.
Hắc Bạch thần thành vẫn an bình như ngày xưa, tất cả mọi người đều an cư lạc nghiệp, sinh hoạt như thường lệ.
Chỉ có đám cao tăng kia đang đầm chím trong vui sướng bởi vì Thiên Lan thần cung trong truyền thuyết kia đang từ từ mở ra.
Liên quang tới danh ngạch thăm dò Thiên Lan thần cung đã có mấy ngày để phân phối thỏa đáng, tất cả thế lực đều đang chuẩn bị, chỉ còn chờ một khắc này.
Lãnh địa của Long Nhân tộc lại hoàn toàn tương phản với hoàn cảnh bên ngoài, tất cả tộc nhân đều đang yên lặng thu thập hành lý, vận chuyển tài vật chuẩn bị rút ra khỏi Hắc Bạch thần thành.
Đương nhiên ngoại giới không có ai biết được hành động của Long Nhân tộc.
Bởi vì tin tức đã bị Long Nhân tộc phong tỏa triệt để, rất nhiều tộc nhân đều tụ tập vào một chỗ, không được phép bước ra khỏi lãnh địa một bước.
Tình huống tương tự cũng phát sinh ở Man Ma Thản tộc.
Cả Man Ma Thần tộc đều đang yên lặng di chuyển, tiến triển còn thuận lợi hơn cả Long Nhân tộc bởi vì trong thiên tính của Man Ma Thản tộc thì phục tùng mệnh lệnh chính là chuẩn tắc đầu tiên, bọn hẳn chính là chiến sĩ hợp cách trời sinh.
Về phần Tịch Thiên Dạ, hẳn cũng không có nhàn rỗi, gọi mấy người Hoa Nhất Nhiên lại, phân phó cho bọn hắn chuẩn bị rút lui, trực tiếp rời khỏi Thiên Lan di tích để trở lại Lô Hề Quận Thành.
“Tịch Thiên Dạ, ngươi có cho chúng ta đi mở mang kiến thức một chút về Thiên Lan thần cung trong truyền thuyết hay không?"
Cố Khinh Yên tìm tới Tịch Thiên Dạ, rất bất mãn việc quyết định cho nàng trở về. Thiên Lan thần cung chính là nơi cư trú của thần linh ở thời kỳ thượng cổ, nàng cũng rất muốn đi xem một chút.
Sau khi đạt được đại lượng tài nguyên tu luyện thì tu vi của Cố Khinh Yên với Cố Vân đột nhiên tăng mạnh, có thể so với Thánh Vương cảnh trong Hắc. Bạch thần thành. Hiện tại có thể nói hai người tự tin mười phần, dù biết trong Thiên Lan thần cung kia nguy. hiểm trùng trùng cũng kích động vô cùng.
"Trong Thiên Lan thần cung quá nguy hiểm”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không phải còn có ngươi ở đó sao?"
Cố Khinh Yên phản bác, bất quá ngay sau khi nói xong nàng cũng có chút lúng túng, đã từ bao giờ mà nàng nghĩ đến việc cần một nam nhân bảo hộ? Từ trước đến bây giờ nàng không phải loại nữ nhân có tính cách như vậy.
"Các ngươi đi theo chỉ làm cắn trở cho ta”
Tịch Thiên Dạ lắc đầu căn bản không có muốn mang theo hai người Cố Khinh Yên cùng với Cố Vân.
Trong Thiên Lan thần cung có cái gì hẳn cũng không biết nhưng nếu đã là trọng địa từ thời thượng cổ thì độ nguy hiểm trong đó không cần phải nói,mang theo hai nữ nhân quá phiền phức.
Tịch Thiên Dạ nói rất ngay thẳng, dù tích cách Cố Khinh Yên có mạnh cỡ nào cũng bị lời nói của Tịch Thiên Dạ làm cho câm nín.
"Cần gì ngươi quản sống chết của ta, không cần ngươi quan tâm ta”"
Cố Khinh Yên nghiến răng nghiến lợi, cảm giác như tôn nghiêm của mình bị Tịch Thiên Dạ vũ nhục Ban đầu khi ở trường học thì ai âm thẩm che chở cho hắn? Hiện tại có chút bản sự lại bắt đầu không coi ai ra gì.
"Đừng làm rộn, các ngươi đừng nghĩ đến việc có thể tiến vào Thiên Lan thần cung, nếu như gặp được bảo vật nào thích hợp với các ngươi trong đó thì ta sẽ mang về cho các ngươi”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
“Ai muốn bảo vật của ngươi?”
Cố Khinh Yên phụng phịu.
"Thôi Khinh Yên, chẳng qua là Tịch Thiên Dạ lo lắng cho an toàn của chúng ta thôi, chúng ta về tổ thành chờ hắn là được rồi, không đi thì thôi”