Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 562: Ngươi Có Phải Vô Cùng Hối Hận Không



Thí Luyện Chỉ Địa to lớn như thế, nếu như không phải người cùng một tộc, xác suất gặp nhau hầu như bằng không.

Hắc Đồng Thánh Quân hoàn toàn không ngờ, hắn thế mà đụng phải Tịch Thiên Dạ một thân một mình trong khu quặng mỏ của Thần mạch Nhân tộc.

Đám người nhìn bộ dạng điên cưỡng của Hắc Đồng Thánh Quân, không ai không cảm thấy sợ hãi, bầu không khí có chút không đúng.

"Điện rồi?"

Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, ánh mắt cổ quái nhìn Häc Đồng Thánh Quân.

Hắc Đồng Thánh Quân bỗng nhiên xụ mặt, lạnh lùng nói:

"Điên cũng là vì bị ngươi bức tới điên, Tịch Thiên Dạ, hôm nay ta muốn cho ngươi hối hận vì đi đến thế giới này, để ngươi biết được cái gì gọi là sống không bằng chết, sau đó nghiền xương thành tro, đánh ngươi hồn phi phách tán."

Hắc Đồng Thánh Quân buông lời ác độc, hết thảy khuất nhục hẳn phải chịu đều tính trên đầu Tịch Thiên Dạ, hắn hận Tịch Thiên Dạ, nằm mộng cũng muốn giết chết Tịch Thiên Dạ.

Hắn cho là mãi mãi cũng không có cơ hội, nhưng. không nghĩ đến ông trời ưu đãi hẳn như thế, trực tiếp

Đám người xung quanh nghe vậy đều biển sắc, dự cảm không lành càng ngày càng mãnh liệt.

Thân phận địa vị bây giờ của Tịch Thiên Dạ đã không giống như trước, nếu Hắc Đồng Thánh Quân thật sự giết Tịch Thiên Dạ, hậu quả không thể tưởng tượng.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

“Thánh Quân đại nhân, Tịch Thiên Dạ chính là Thiên Lan Thần Tử, ngươi tuyệt đối đừng xúc động a.”

Linh Thiên Điêu sắc mặt kịch biến, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cả người đều run lên nhè nhẹ.

Mặc dù Hắc Bạch Thần Thành không thừa nhận thân phận của Tịch Thiên Dạ, nhưng thế lực sau lưng Tịch Thiên Dạ khá là khổng lồ, có thể chống lại Hắc Bạch Thần Thành, nếu như Tịch Thiên Dạ bị Hắc Đồng Thánh Quân giết chết, như vậy sẽ gây ra hậu quả mang tính chất huý diệt, rất có thể Hắc Bạch Thần Thành sẽ xuất hiện đại tai nạn, sinh tử tồn vong.

“Thánh Quân... Đại nhân... Ngươi giết Tịch Thiên Dạ thì chúng ta đều sẽ gặp nạn..."

Linh Lan Nặc sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói.

Dù cho Linh Thừa Nguyên cùng Linh Phu Anh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, từng người bị dọa đến không ngừng lui lại.

Chỉ có Linh Thiên Hùng e sợ thiên hạ không loạn, ha ha cười nói:

"Rất tốt! giết chết Tịch Thiên Dạ đi! Thánh Quân đại nhân yên tâm, nơi này là khu quặng mỏ của Thần mạch Nhân tộc, người ngoài không biết được mà chúng ta sẽ thay ngươi giữ bảo mật. Cùng lắm thì nói Tịch Thiên Dạ xông vào Thí Luyện Chỉ Địa thì gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết, ai có thế điều tra ra đây."

Linh Thiên Hùng như cười trên nỗi đau của người khác vô cùng thoải mái. Tịch Thiên Dạ a Tịch Thiên Dạ, ngươi cũng có hôm nay.

Ngươi chết trong Thí Luyện Chỉ Địa, cho dù sau lưng thế lực cường đại tới đâu, bọn hẳn đừng nghĩ tra ra hung thủ.

Nếu ở địa phương khác, muốn giết Tịch Thiên Dạ rất khó, nhưng Thí Luyện Chỉ Địa chính là nơi không thể thích hợp hơn.

Hiển nhiên, Hắc Đồng Thánh Quân cũng có ý tưởng như thế.

Linh Thiên Hùng cười ha ha, hắn tự nhận là Hắc Đồng Thánh Quân cũng có ý nghĩ như hẳn.

Biểu lộ Linh Thiên Điêu ngưng trọng, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Linh Thiên Hùng, sao thế gian sao lại có một người ngu sĩ không có đầu óc như thế.

Hắc Đồng Thánh Quân nghe vậy liếc nhìn Linh Thiên Hùng một chút, trên khuôn mặt treo một nụ cười quỷ dị.

Đám người xung quanh thấy hẳn nở nụ cười, tay chân trở nên lạnh buốt.

"Đồ đần độn, ngươi cho rằng Häc Đồng Thánh Quân sẽ tín nhiệm ngươi sao? Trên thế giới này chỉ có người chết mới có thể mãi mãi giữ bí mật, nếu như Tịch Thiên Dạ chết rồi, ngươi đừng nghĩ mình có thể sống sót trở ra ngoài?"

Linh Thiên Điêu thầm hận, Linh Thiên Hùng thật sự là một tên xuẩn tài, căn bản không nhìn ra vấn đề, bọn hắn gặp phiền toái lớn a, sơ sẩy một cái tất có thể sẽ vứt luôn tính mạng.

Người như Hắc Đồng Thánh Quân, nếu như hắn liều lĩnh giết chết bọn hẳn, chắc chẳn sẽ không lưu người sống.

Mọi người không ngốc, sự sợ hãi điên cuồng lan tràn trong lòng tất cả mọi người.

Cái gì!

Linh Thiên Hùng nghe vậy thân thể cứng đờ, một lúc sau mới lấy lại tỉnh thần, trong mắt tràn đầy vẻ không tin. Hẳn nhìn về phía Häc Đồng Thánh Quân, run tẩy nói:

“Thánh Quân đại nhân, chúng ta cùng là Thần mạch Nhân tộc, chính là đồng bạn đáng tín nhiệm nhất, ta cũng sẽ không phản bội ngươi... Ta thề, vô luận hôm nay phát sinh chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không nói ra, nếu không thiên lôi đánh xuống chết không yên lành.”

Linh Thiên Hùng lớn tiếng thề son sắt.

"Ồn ào!"

Hắc Đồng Thánh Quân băng lãnh, một bàn tay đánh Linh Thiên Hùng té xuống mặt đất, bụi đất đầy trời, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to.

Những người khác thấy thế càng thêm hoảng hốt, có lòng muốn chạy trốn nhưng lại rất rõ ràng đối mặt với Hắc Đồng Thánh Quân, xác suất chạy trốn thành công quá nhỏ bé, ai chạy trốn đầu tiên chắc chẵn gặp xui xẻo.

Linh Thiên Hùng một miệng đây bùn cát, máu me đây mặt, này hẳn rốt cục ý thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

"Thánh Quân... Đại nhân... Ta chính là tuyệt thế thiên tài của Thần mạch Nhân tộc... là trụ cột tương lai của tộc ta... vì thế ngươi không thể giết ta a.

Linh Thiên Hùng thật sợ rồi, hẳn chưa bao giờ. nghĩ đến tử vong lại gần đến thế.

“Thật dài dòng, bản tọa trước tiên giết ngươi."

Hắc Đồng Thánh Quân đã không thể kiên nhãn, như một người điên lóe lên đã xuất hiện trước mặt Linh Thiên Hùng, một tay bóp chặt cổ hắn, nhấc hắn lên khỏi mặt đất.

"A... A... Thánh Quân... Đại nhân... Tha mạng a... Vì Thần mạch Nhân tộc... Ta chính là thiên tài...”

Linh Thiên Hùng điên cuồng giấy dụa, nước mắt tuôn rơi, kém chút không kiềm chế được hệ bài tiết.

Đối mặt với Häc Đồng Thánh Quân, hẳn không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, hoang khí trong cơ thể bị trấn áp như cá nằm trên thớt chỉ có thể mặc người chém giết.

"Ngươi nếu là Linh Thiên Dụ, ta có lẽ sẽ vì thần mạch nhân tộc mà lo lắng một ít, nhưng ngươi là cái thá gì mà dám ở trước mặt bản tọa đẽ thiên phú..."

Hắc Đồng thánh quân đẳng đẳng sát khí, đông quang vô cùng băng lãnh.

nh Thiên Hùng năm mơ đều không ngờ rằng, hắn cả đời đều bị Linh Thiên Dụ đè ép đủ loại không ngẩng đầu được lên, ngay cả đối mặt với nguy cơ sinh tử vẫn bị người khác so sánh hẳn không bằng Linh Thiên Dụ, một sự bi ai tột cùng xông lên đầu hẳn.

Xoạt xoạt!

Linh Thiên Hùng bị Hắc Đồng Thánh Quân trực tiếp vặn gãy cổ, sinh cơ trong cơ thể bị một cỗ lực lượng kinh khủng đánh thành hư vô, cả người đều hóa thành một đoàn sương máu, linh hồn tiêu tán hoàn toàn biến mất ở trong đất trời.

Một tuyệt thế thiên tài của Thần mạch Nhân tộc, một thiên kiêu rất gần với Linh Thiên Dụ, thế mà bị cực hạn tồn tại của Thần mạch nhân tộc vô tình gạt bỏ.

Những người khác từng người câm như hến, hoảng hốt đến run rẩy cả người.

Ngay cả Linh Thiên Hùng đều bị giết, chẳng lẽ Hắc Đồng Thánh Quân sẽ buông tha bọn họ sao?

Hiển nhiên Hắc Đồng Thánh Quân đã quyết tâm muốn giết chết Tịch Thiên Dạ, chuyện này đã không có gì để thương lượng.

Có người nhịn không được nữa, quay người điên cường chạy trốn, nhưng hẳn vừa mới bước ra một bước đã bị Hắc Đồng Thánh Quân trực tiếp oanh thành cặn bã.

Một ít người trẻ tuổi còn chưa đến Thánh Hoàng cảnh thì làm sao có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Hắc Đồng Thánh Quân đây.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch, cũng không dám tuỳ tiện chạy trốn.

Hắc Đồng Thánh Quan thấy vậy hài lòng gật đầu, thản nhiên xoay người nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, âm hiểm cười hắc hắc nói:

“Tịch Thiên Dạ, ngươi bây giờ có phải vô cùng hoảng hốt, vô cùng tuyệt vọng, vô cùng bất lực, vô cùng hối hận..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.