Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 573: Thần Cung Ở Chỗ Cao Nhất



Từng vòng hào quang hỗn độn nổi lên từ trung tâm bãi cỏ, làm cho toàn bộ thiên địa đảo loạn cả lên.

Lam Mị đứng trên đồng cỏ xanh biếc, khóe môi cong lên một vòng cung băng lãnh, chiếu thư Tổ Thần bắn ra từ trong tay đụng vào trong khu thời không hỗn loạn trong trung tâm bãi cỏ, chỉ nghe được một tiếng nổ ầm ầm rất lớn, không gian đó bị rách toạt ra, một không gian hắc động tĩnh mịch bị xérách, xuất hiện trên đồng cỏ.

Lam Mị không có chút do dự nào lao vào bên trong.

Thời không chấn động, đấu chuyển tính di.

Thời điểm Lam Mị xuất hiện một lần nữa đã ở trên một đàn hiến tế cổ xưa khổng lồ rộng hơn trăm dặm, trên tảng đá điêu khắc chữ cổ của Man Hoang tản ra khí tức tang thương.

"Quả nhiên là ở đây!"

Lam Mị chắp tay sau lưng, đôi mắt quét sơ qua tế đàn cổ xưa, chỉ thấy tế trung tâm tế đàn có một tấm bia bằng đá với đãy đủ loại thăn văn tản ra một lưỡng khí tức chí cao vô thượng, giống như có thể trấn áp được cả thiên địa.

Tổ Thần bia!

Tấm bia đá kia đúng là Tổ Thần bia trấn áp toàn bộ Thâm Uyên.

Bởi vì có Tổ Thần bia tồn tại nên Hắc Ám Thâm Uyên luôn luôn bị trấn áp dưới Thiên Lan di tích, vĩnh thế đều không thoát thân được.

Tổ Thần bia được đặt ở trung tâm và dung nhập thành một thể với tế đàn. Còn ở phía dưới của Tổ Thần Bia chính là một vòng xoáy hẳc ám đầy thân thúy, vòng xoáy hắc ám này tựa như vực sâu vô đáy, giống con đường thông tới Địa Ngục Cửu U.

"Lực lượng của lão gia hỏa Thương Quỳ Tổ Thần thứ bảy của nhân tộc, quả nhiên... có nhúng tay vào 'rong trận chiến của Thiên Lan thần tông năm đó."

Lam Mị khoanh tay lại,liếc mắt đã nhìn ra chủ nhân của tấm Tổ Thần bia này là ai.

Ở thời thượng cổ nhân loại thống trị Hồng Hoang hưng thịnh phồn vinh cực đến điểm, Tổ Thần được đản sinh không ít hơn mười vị, Thương Quỳ Tổ Thần chính là một người trong số đó. Lão già kia đã từng quen biết với Lam Mị cho nên nàng nhìn sơ qua đã biết đó là lực lượng của ai.

"Vật đổi sao dời, nhân tộc đã phế, còn có ai có thể cản thâm uyên ma tộc."

Lam Mị cười lạnh, nhân tộc cường thịnh năm đó đã không ngóc đầu nổi, lúc ma tộc quay trở lại lần nữa thì hãy để cho toàn bộ Thế Giới Hồng Hoang này thành cõi yên vui của bọn họ đi.

Lam Mị cầm Tổ Thần chiếu thư đạp lên trên bia. Tổ Thần một cách bá đạo. Từng vòng ma lực cực hạn không ngừng phóng thích lên Tổ Thăn bia, điên cưỡng chảy vào nó.

Thiên Lan thần cung.

Tịch Thiên Dạ đi lại ở bên trong cung điện rách nát, bởi vì Thiên Lan thần lực cùng lực lượng của thượng cổ ma thần đang va chạm rất điên cưỡng khiến toàn bộ Thiên Lan thần cung không an ổn, đủ loại nhân tố bí ẩn sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, thậm chí là vết nứt không gian xuất hiện không báo trước có thể hút ngươi vào đó.

Đi lại ở bên trong cung điện hỗn loạn như thế, đương nhiên là tương đối nguy hiểm, ngay cả Tịch Thiên Dạ cũng nhất định phải cảnh giác từng phút từng giây không dám chủ quan một chút nào.

Bên trong không gian của Thần Cung, bởi vì Thiên Lan thần lực và lực lượng của thượng cổ ma thần giao phong với nhau nên tương đối không ổn định, thậm chí một ít khu vực đã hoàn toàn méo mó đè lên nhau.

Cho nên có đôi khi trong mắt ngươi nhìn thấy mục tiêu cách đây mười mét, nhưng muốn đi qua thì có lẽ cần phải xuyên qua rất nhiều tăng không gian mới tới được mục tiêu, gặp phải tình huống này thì Tịch Thiên Dạ đều đi đường vòng.

Từ quảng trường đến đại điện chính cung, Tịch Thiên Dạ mất nửa canh giờ để di.

Khoảng cách Thiên Lan thần cung càng gần, thân thể của Ma Thần trong hư không càng rõ ràng hơn.

Dù cho cách rất nhiều tăng không gian nhưng thi thể Ma Thần kia vẫn phát ra khí tức chấn động khiến cho khí huyết của Tịch Thiên Dạ trở nên cuồn cuộn không ngừng

“Tàng thi huyết thai!”

Tịch Thiên Dạ nheo mắt lại quan sát ở khoảng cách gần bỗng dưng phát hiện, bộ thượng cổ ma thần kia lại ngưng tụ ra một cái tàng thi huyết thai ở mi tâm.

Tàng thí huyết thai kia chỉ có to bằng cái thớt, so với thân thể mấy chục vạn dặm của thượng cổ ma th thì giống như hạt cát trong sa mạt, nếu như không nhìn kỹ cũng khó mà phát hiện được.

Chỉ có Tịch Thiên Dạ mới có thể lấy tu vi Nguyên Anh kỳ phát hiện ra được.

"Ở dưới tình huống bị trấn áp thế này mà cũng có thể ngưng tụ ra tàng thi huyết thai, xem ra tên ma tộc này cũng có chút bất phàm."

Tịch Thiên Dạ trầm tư một lúc, thượng cổ ma thần đang bị trấn áp ở Thiên Lan thần cung đương nhiên không phải là thần linh bình thường, nếu không cũng thì cũng sẽ không tạo ra tổn hại lớn thế này cho Thiên Lan thần tông, thậm chí có khả năng việc Thiên Lan thần tông bị diệt môn năm đó cũng có quan hệ với hắn.

Thứ gọi là tàng thi huyết thai chính là ngưng tụ ra một bộ huyết thai có sinh cơ trên thi thể mình, huyết thai này có khả năng hóa hình được một lần nữa, trọng sinh lại lần thứ hai.

Thượng cổ ma thần bị trấn áp bên trong Thiên Lan thần tông mấy chục vạn năm thì đương nhiên là bản thể cũng đã sớm tèo rồi, không có khả năng lại sống lại nữa.

Chỉ có thể mượn tàng thi huyết thai thì thượng cổ ma thăn mới có thể như ve său thoát xác, đông sơn tái khởi.

Nhưng mà một sinh linh muốn sống thêm một đời thứ hai cũng rất khó khăn, dù cho thượng cổ thần linh cũng rất khó làm được, đại bộ phận đều bởi vì thất bại mà tiêu tan.

Tịch Thiên Dạ quyết định không để ý đến thượng cổ ma thần, ý đồ của hẳn là muốn đi sâu vào Thiên Lan thăn cung, trong thời gian ngắn phải làm được.

Hiện tại việc cấp bách của hắn chính là đi tìm tài nguyên rồi tận lực đột phá tu vi lên cấp độ hỗn độn Nguyên Anh.

Bên trong Thiên Lan di tích xảy ra chuyện lớn như thế, nếu tu vi không đủ thì đừng nói vớt sinh linh của Thiên Lan mà ngay cả sống cũng khó khăn nữa.

Rất nhanh Tịch Thiên Dạ đã vòng qua chính điện, tiếp tục tiềm hành vào sâu bên trong Thiên Lan thần cung.

Rất nhiều nơi trong Thiên Lan thần cung đã đóng chặt hoàn toàn không thể đi qua, tỷ như hẳn đã đi qua một chỗ ẩn giấu dược các, có thể thiết lập ở bên trong Thiên Lan thần cung thì hẳn là nó cũng không thể bình thường được, nhưng hắn lại chỉ có thể trơ mắt ngó qua, không thể bước vào chỗ giấu dược các được.

Địa phương giống như thế này không phải là ít nhưng vì lý do an toàn nên Tịch Thiên Dạ không đi vào. Mà hiện tại thời gian rất quý giá nên hắn cũng không đám khẳng định là xông vào những chỗ kia có thể, kiếm được tài nguyên đủ cho mình tấn cấp hỗn độn Nguyên Anh hay không...

Sau khi một đường xuyên qua từng tầng một cung điện, Tịch Thiên Dạ đã đi vào một tòa hậu hoa viên.

Hậu hoa viên này hắn là một hoa viên phổ thông, chỉ là ở bên trong Thiên Lan thần cung thì hoa viên có phổ thông cũng trở nên không đơn giản.


Mà lại đã trải qua thời gian mười mấy vạn năm, bên trong mọc đầy các loại kỳ trân dị thảo, mỗi một cọng cỏ đều ẩn chứa linh khí khá kinh người, rất nhiều linh dược đã sống mấy vạn năm, thậm chí cả chục vạn năm.

Bởi vì lâu năm không tu sửa, liếc mắt sơ qua trông vườn hoa rất hỗn loạn, những đống thảo dược này chất lại một chỗ thì rất có thể tất cả là đế giai linh dược thậm chí là tổ giai linh dược...

Ở Nam Man Chỉ Địa đã trên vạn năm cũng không có một gốc Đế giai linh dược xuất thế, nơi đây lại giống như cỏ dại trên mặt đất.

Nhưng Tịch Thiên Dạ chỉ liếc mắt một chút lại tiếp tụ lơ đi.

Bởi vì trong hoa viên có rất nhiều tổ giai linh dược đã tu luyện ra linh trí đơn giản rồi, khác với Đế cấp linh dược, tổ giai linh dược sản sinh ra linh trí có thể tu luyện, một khi phát hiện kẻ ngoại lai xâm lấn rất có thể trực tiếp quất cho kẻ xâm nhập hôi phi yên diệt.

Tịch Thiên Dạ không dám trêu chọc vườn hoa mà hết nhìn đông tới nhìn tây, chuẩn bị tìm mục tiêu kế tiếp.

Nhưng mà, một đoàn thăn quang sáng chói sáng, lên từ chín tầng trời, trong khoảnh khắc bao phủ lên trên Tịch Thiên Dạ trực tiếp mang hắn đi.

Lúc có thể nhìn thấy mọi vật thì Tịch Thiên Dạ phát hiện mình đã xuất hiện ở vùng trời của Thiên Lan thần cung, mà thứ làm hần đều không ngờ tới là vùng trời của Thiên Lan thần cung lại ẩn giấu một tiểu cung điện bí ẩn.

Cái tiểu cung điện không lộng lẫy như Thiên Lan thần cung, nhưng lại cưồn cuộn thần thánh, vô cùng tinh xảo ưu nhã.

Tiểu cung điện đứng sừng sững trên chín tầng trời nẫm chính giữa âm dương nhị khí.

Bên trái gọi là mặt trời, bên phải là mặt trăng, trông thật huyền bí.

Tịch Thiên Dạ cũng không nghĩ tới, ở giữa hai đoàn Tiên Thiên âm dương nhị khí mà hẳn thèm muốn lại ẩn giấu một tòa cung điện.

Lúc này hẳn đang ở trước cửa chính cung điện.

Đang vào lúc hẳn tự hỏi tại sao cung điện lại đưa hần tới đây bổng thấy cung điện lại loé lên một đoàn ánh sáng bạch ngọc lặng yên bao phủ ở trên người hắn, Tịch Thiên Dạ chỉ cảm thấy trên mu bàn tay nóng lên, một phù văn thần bí bỗng nhiên nổi lên.

Thiên Lan thần tử lệnh!

Tịch Thiên Dạ gật gù, sợ là bởi vì Thiên Lan thần tử lệnh trong cơ thể hân dẫn tới một loại cảm ứng đặc thù bên trong cung điện cho nên triệu hoán hắn tới đây.

Sau khi Thiên Lan Thần Tử lệnh nổi lên, hai cánh cửa chính cũng mở ra một cách nhẹ nhàng.

Tịch Thiên Dạ nhìn vào sâu trong cung điện rồi không do dự bước vào bên trong tiểu cung điện.

Nếu cung điện đã tán đồng hẳn làm Thần tử của Thiên Lan thần tông thì triệu hoán hắn tới đây nhất định là có mục đích.

Tiểu cung điện khác với Thiên Lan thần cung ở phía dưới, trên đường đi cơ hồ không có nguy hiểm gì, không khác biệt gì lầm với cung điện phổ thông, nhìn không ra bất kỳ dấu vết của một trận pháp nào.

Tịch Thiên Dạ không có đi dạo xung quanh, một đường hướng về phía trước, đi vào sâu trong cung điện.

Sâu trong cung điện đang có thứ gì đang kêu gọi hản, mà lại càng đi về phía trước thì hẳn phát hiện cự ly của hai đoàn Tiên Thiên âm dương khí liền càng gần.

Hiến nhiên trọng địa chân chính ở trong chỗ sâu nhất của cung điện.

Một khắc đồng hồ sau, Tịch Thiên Dạ đi tới phần cuối của cung điện, khi hắn bước qua thêm một bước thì cả người lại giống như đã xuyên qua thời không, hai bên cung điện càng ngày càng hư ảo, giống như đi vào trong hư không, khi tất cả gợn sóng đều biến mất, Tịch Thiên Dạ phát hiện mình đã đứng trên chín tầng trời, Thiên Lan di tích được đặt ở trong cửu thiên đảm đương mặt trời cùng mặt trăng còn Tiên Thiên âm dương nhị khí đang ở trước mặt hẳn, muốn vươn tay ra cũng có thể chạm vào và lấy được.

Đây là thứ mà phàm nhân không thể sờ được, nếu đụng vào một cái sẽ lập tức tử vong, lúc này lại không có có bất kỳ uy hiếp gì mà còn ấm áp tự nhiên như là một đoàn hơi ấm.

Nhưng mà Tịch Thiên Dạ không chú ý tới hai đoàn Tiên Thiên âm dương nhị khí, ánh mắt của hắn nhìn vào chỗ khác.

Chỉ thấy ở phía dưới Tiên Thiên âm dương nhị khí, có một người mặc áo và mũ phượng hoàng, dung mạo khuynh quốc khuynh thành không có bất kỳ tỳ vết nào đang ngủ say. Nữ tử kia rất ung dung và cao quý, tản ra một khí thế mẫu nghỉ thiên hạ chí cao.

“Người chết?"

Tịch Thiên Da nhíu mày trầm tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.