Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 575: Ma Thần Xuất Thế



Tịch Thiên Dạ thi triển bí pháp che giấu triệt để khí tức của mình, sau đó lại trở nên giống như của Thiên Lan Thần Nữ như đúc, không có bất kỳ khác biệt nào.

Đến lúc này hắn mới tiếp tục tới trước miệng vết thương của thăn điều màu vàng kia.

Không thì nếu có bất cứ khí tức của sinh linh nào khác xuất hiện thì sợ là sẽ bị lực lượng còn lại của thần điểu chôn vùi trong nháy mắt.

Đương nhiên, chỉ có khí tức giống với Thiên Lan Thần Nữ như đúc vẫn là không đủ, Tịch Thiên Dạ còn th triển bí pháp Thâu Thiên Hoán Nhật nữa, ngay khi có một giọt thần huyết rơi ra từ trong cơ thể của thần điểu thì hắn liền huyễn hóa ra một giọt thần huyết giá để Thiên Lan Thần Nữ hút đi, còn giọt thần huyết chân chính thì bị hắn dùng thú đoạn đoạt được.

Rồng rã một ngày trời, Tịch Thiên Dạ rốt cuộc thu được chín giọt thần huyết, hắn không có tiếp tục nữa, bởi vì tiêu hao khi thí triển Thâu Thiên Hoán Nhật thật sự quá lớn, dù là hân cũng không cách nào một mực thi triển. Mà thời gian vào lúc hiện tại cũng quý giá vô cùng, không có phép hãn tiếp tục lãng phí ở đây.

Chín giọt huyết dịch của Thần, mặc dù chỉ là những giọt huyết dịch bình thường nhất, không phải tinh huyết nhưng linh tính và năng lượng ẩn chứa bên trong vẫn bàng bạc như biển, nếu hấp thu toàn bộ thì Tịch Thiên Dạ có ba thành xác suất có thể đột phá đến Hồn Độn Nguyên Anh.

Đương nhiên xác suất này vẫn là quá thấp, không đạt đến yêu cầu của hẳn.

Để cho an toàn hơn, hẳn chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm một phen.

Ầm ầm!

Ngay lúc này đột nhiên có tiếng "ầm” không ngừng vang lên, toàn bộ thiên địa đều phẳng phất đang lắc lư không ngớt vậy.

Trong mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một vòng kinh hãi, nhìn về phía ngoài cung điện.

Đây chính là dị độ không gian sâu nhất trong Thiên Lan Thần Cung, thế mà ba động phía ngoài vẫn có thể ảnh hưởng đến tận đây, có thể thấy được sự ba động đó đáng sợ đến cỡ nào.

Tịch Thiên Dạ thĩ triển Chúng Sinh Kim Nhãn, ở ra mi tâm nứt ra một con mắt dọc thứ ba, phóng ra một lưõng ánh sáng màu vàng lộng lẫy xuyên thấu không gian liền chứng kiến được tràng diện phía bên ngoài cung điện.

Tiểu điện có diện tích cũng tương đối lớn ở dưới Thiên Lan Thần Cung đã hóa thành phế tích, một cỗ khí tức Ma Thần phóng thẳng lên trời, lưỡng khí đen tối u ám đó phủ kín cả bầu trời, Thiên Thê Thế Giới triệt để chìm trong bóng tối, cỗ ma khí như đến từ thời thượng cổ không ngừng lan tỏa ra khắp mọi nơi.

"Xem ra Cổ Ma Thần kia đã thoát khỏi phong ấn rồi."

Tịch Thiên Dạ chau mày, nói đúng hơn là cổ huyết thai mà Cổ Ma Thần che giấu đã thoát ra ngoài rồi.

Hắn thi triển Chúng Sinh Kim Nhãn nhìn lại hướng kia, quả nhiên cỗ huyết thai vốn nằm yên một chỗ trong mi tâm của thi thể Cổ Ma Thần khổng lồ đã biến mất.

Tịch Thiên Dạ vội vàng chuyển ánh mắt về phía Hắc Bạch thần thành, quả nhiên như hẳn đoán.

Phong ấn của Thâm Uyên Ma Giới đã triệt để bị phá hỏng, vô tận ma khí không ngừng tràn ra từ trong lòng đất, phía dưới Hắc Bạch thần thành phảng phất có một vết nứt khổng lồ nối thẳng đến Địa Ngục không thấy điểm cuối, võ cùng vô tận ma thú và ma tộc điên cuồng chui ra từ trong vết nứt, tựa như không có điểm ngừng vậy.

Mà những ma tộc đó đều tàn ra một cỗ thượng cổ ma khí vô cùng thưần túy, hiển nhiên còn mạnh hơn những ma tộc đã tiến đánh Hắc Bạch thần thành trước đó nhiều lắm.

"Ha ha ha, bản Ma Thần rốt cuộc lại xuất hiện trên thế gian, không ai trong đất trời này có thể vây nhốt ta!”

Âm thanh kinh thiên động địa vang lên trong hư không, khiến toàn bộ không gian Thiên Lan di tích vô tận này đều rung động theo nó.

Toàn bộ sinh linh trong Thiên Lan di tích đều hoảng sợ, quỳ rạp xuống mặt đất dưới sự uy nghiên vô biên vô tận của Ma Thần thượng cổ kia thì căn bản là không đứng dậy nổi.

Trong lòng mọi người chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng cùng cực.

Trước mặt tồn tại này căn bản không có bất cứ hi vọng nào, thậm chí còn không thể sinh ra bất cứ ý niệm phản kháng nào, chỉ có thể quỳ đó chờ chết.

"Ta chính là tội nhân!”

Hắc Bạch thành chủ nhìn về Thiên Lan di tích đã triệt để hóa thành Ma Thổ kia, cả người chết lặng, trong mắt đã không có chút sinh khí nào, dù là khi bị ma tộc bắt lại thì hẳn cũng chưa từng tuyệt vọng như vậy.

Đôi khi tuyệt vọng nhất không phải cái chết, mà là biết được dù mình chết đi thì cả tộc băy cũng sẽ không có chút hi vọng sống sót nào hết


Gràoooo!

Sau khi thoát khốn, Cổ Ma Thần tương đối hưng phấn, không ngừng ngửa cổ lên trời mà gào thét.

Tiếng gào của hắn không mang theo bất kỳ lực lượng nào cả, chỉ vên vẹn là tiếng gào bình thường mà thôi.

Nhưng là một Cổ Ma Thần thì hẳn cường đại đến cỡ nào chứ, dù chỉ là tiếng gào bình thường được phát ra thôi cũng có năng lực hủy thiên diệt địa. Theo tiếng gào của hẳn, bầu tời - mặt đất - núi rừng......trong Thiên Lan di tích không ngừng bị xé rách theo từng lưồng sóng âm, thậm chí là Thiên Thê Thế Giới vẫn luôn luôn vững chắc cũng bị chấn động đến nghiêng trái ngã phải, vặn vẹo không ngừng.

Về phần những sinh linh bên trong Thiên Lan di tích càng yếu ớt đáng thương hơn, trong nháy mắt liền có hàng trăm triệu sinh mạng mất đi.

Long Lịch Hải, Man Thiên Ý..... tất cá sinh linh của Hắc Bạch thần thành đều ngây ra như phỗng, trong mắt không có chút sinh khí nào cả.

Kể cả lão thôn trưởng của Cổ Thôn, Long Thiên, Man Cổ Sơn.......cũng đều mang theo vẻ tuyệt vọng.

Mặc dù tu vi của bọn họ cường đại, nhưng ở trước Cổ Ma Thần đáng sợ như thế thì có khác gì con sâu cái kiến cơ chứ?'

Giờ phút này, cái gọi là mạnh yếu đã không có bất kỳ ý nghĩa nào hết.

Thời điểm là chúng sinh chân chính bình đẳng cũng thường là lúc mà diệt vong ập xuống.

Hiện thực chính là bất đắc dĩ và bi ai như thế đất

Tịch Thiên Dạ nhìn qua tràng cảnh Nhân Gian hóa thành Địa Ngục trong Thiên Lan di tích, vẻ mặt đã lạnh lẽo đến cực điểm, biểu lộ ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Cuối cùng thì Cổ Ma Thần đã thoát khốn đi ra, mà một khi hẳn thoát khôn thì tuyệt đối không chỉ có Thiên Lan di tích gặp nguy, mà là cả đại lục Nam Man cũng sẽ chịu chung số phận bi thảm này, thậm chí là cả Nhân tộc đều sẽ xuất hiện nguy cơ diệt vong.

Với Cổ Ma Thần chân chính thì chỉ căn một tiếng trống thôi cũng đủ để rung động cả tỉnh hải, sợ là Thiên Lan di tích cũng sẽ bị chôn vùi trong nháy mắt.

Một khi Cổ Ma Thần triệt để khôi phục đến đỉnh phong, sợ là cũng không có mấy người trong toàn bộ thế giới Thái Hoang này có thể chế trụ hắn.

Tịch Thiên Dạ tự nhiên là không cách nào cân nhắc tương lai sẽ thế nào, hẳn cũng không có hứng thú với cái gọi là anh hùng vì nước thương dân gì gì đó kia, chỉ là vấn đề trước mắt này hắn không thể không cân nhắc, cái gọi là tổ chim bị phá trứng không lành thì hắn cũng hiểu, chúng sinh nguy hiểm cũng là nguy cơ đối với hẳn, huống chỉ trong Thiên Lan di tích còn có thân nhân và bằng hữu mà hắn quan tâm.

Tịch Thiên Dạ chậm rãi quay người nhìn vẽ hai đoàn tiên thiên âm dương khí kia, nếu là không đến thời khác cuối cùng thì hắn cũng không muốn tự tiện động vào đổ của người khác.

Là Tiên Đế, hẳn có chuẩn mực của mình, hai đoàn tiên thiên âm dương khí kia hiển nhiên có vai trò trọng yếu trong Thiên Lan di tích, thậm chí chính là khí vận giúp cho Thiên Lan di tích tồn tại mấy chục vạn năm nay, hắn không muốn bởi vì sự ích kỉ của bản thân mà phá đi mạch mệnh của Thiên Lan di tích.

Nhưng bây giờ Thiên Lan di tích đã đứng trước ngưỡng cửa diệt vọng, cái gọi là mạch mệnh và khí vận cũng đã không có ý nghĩa, ở bước ngoặt sau cùng nguy hiểm như này thì hẳn sợ là cũng không có thời gian đoái hoài nhiều như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.