Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 596: Thánh Địa Tu Luyện



Xích Nhật Đại Sâm Lâm hoang vu mà vắng vẻ, nơi này hiếm thấy vết chân người, là thiên đường của hoang thú cùng yêu thú.

Một đám tướng sĩ mặc áo giáp nhuốm máu đang bảo vệ hai vị thiếu niên cùng thiếu nữ nhanh chóng đi vào sâu trong đại sâm lâm.

Hai vị thiếu niên thiếu nữ còn rất trẻ, đại khái chỉ có mười mấy tuổi, trên người mặc quần áo hoa lệ, ngoại hình đường đường chính chính, hiển nhiên có xuất thân không tầm thường.

Sắc mặt của bọn hắn rất yếu ớt, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, dường như có hồng hoang mãnh thú đang đuổi theo.

"Tiểu công chúa, thập tứ vương gia đã chết trận."

Một đạo lưu quang từ bên ngoài bay tới, rơi vào trong tay một vị tướng lĩnh đang ở phía trước mở đường, tướng lĩnh khôi ngô kia lập tức xem xét truyền tin Thánh phù, rất nhanh vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, thập tứ vương gia vì bọn họ đoạn hậu đã chết trận, e là chẳng mấy chốc kẻ địch sợ sẽ đuổi tới.

"Thập tứ thúc!" Tiểu công chúa nghe vậy thì đôi mắt đỏ bừng, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Trong vòng một ngày, rất rất nhiều thân nhân bỏ nàng mà đi, con ác mộng này khiến nàng gần như sụp đổ.

"Tiếp tục hướng về phía trước, bên trong Xích Nhật đại sâm lâm có cao giai hoang thú chiếm cứ, những người kia cũng không dám quá mức phô trương, chỉ cần chúng ta cẩn thận ẩn núp, bọn họ chưa hẳn có thể tìm được chúng ta."

Thiếu niên tuần tú bên cạnh tiểu công chúa trầm giọng nói, mặc dù tuổi tác của hắn không lớn, nhưng trong mắt tràn đầy kiên nghị.

Con trai thường thường sẽ kiên cường hơn so với con gái, huống chỉ giờ phút này hắn nhất định phải bảo vệ muội muội của mình, cho dù không kiên cường cũng phải cố gắng kiên cường.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.

Trải qua mấy lần đại chiến, hộ vệ bên người bọn hắn đã không nhiều, tăng thêm Ma Tát tướng quân cũng chỉ có bảy người mà thôi.

Nếu như bị địch nhân đuổi tới thì bọn hắn không có bất kỳ năng lực chống cự nào. Cho nên bọn hắn tận lực chạy về khu vực văng vẻ nhất, hoang vu nhất, nguy hiểm nhất.

"Phía trước có một sơn cốc khá kín đáo, nếu không chúng ta đi vào đó nghỉ ngơi một chút được không?"

Ma Tát tướng quân dùng kiếm chém đứt bụi gai cùng cây cối xung quanh, hắn đột nhiên phát hiện phía sau dãy núi có một sơn cốc khá là bí ẩn.

Trải qua mấy ngày chiến đấu cùng đào vong không ngủ không nghỉ, bọn hắn đã gần như kiệt sức, trạng thái lúc này rất kém, nếu như không nghỉ ngơi, sức

chiến đấu của bọn hắn khẳng định sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn.

Thiếu niên nghe vậy hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh đưa ra quyết định, nhẹ gật đầu.

Hắn còn có thể kiền trì thêm một chút, nhưng muội muội đã quá mệt mỏi, lỡ như gặp phải tình huống bất ngờ nhất định sẽ rất nguy hiểm.

Rất nhanh đoàn người đã xông vào bên trong sơn cốc.

Nhưng khi bọn hắn đi vào trong sơn cốc đều bị khiếp sợ bởi tình cảnh trước mắt.

Chỉ thấy trong sơn cốc chim hót hoa nở, linh khí lượn lờ, trọng yếu nhất là trên mặt đất mọc đầy Thánh dược.

Những cây Thánh dược kia mọc trên mặt đất như là cỏ dại, tùy tiện liếc nhìn đâu đâu cũng trông thấy, đếm sơ qua cũng có trên trăm gốc.

Khí tức Thánh dược nồng đậm tập hợp một chỗ khiến cho không khí trong sơn cốc tràn ngập một mùi thơm ngát ngấm vào lòng người, nhẹ hít một hơi cũng khiến toàn thân thư thoái, tăng tốc độ vận hành Thánh khí, tâm thần thanh thản.

Mà khí tức Thánh dược quá mức nồng đậm đã ngưng tụ thành sương mù bao. phủ sơn cốc, linh khí như mưa, hình ảnh vô cùng rung động lòng người.

"Nhiều.. thật nhiều Thánh dược..." Tiểu công chúa nhẹ giọng nói.

Dù nàng sinh ra trong Hoàng tộc cũng rất ít nhìn thấy nhiều Thánh dược như thế.

Những người khác không có tâm tư đơn thuần như tiểu công chúa, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong sơn cốc lập tức lộ vẻ mặt ngưng trọng, thân thể căng cứng rút vũ khí ra, ánh mắt đề phòng cùng cảnh giác.

Động thiên phúc địa như thế chắc chắn có ẩn giấu đại hung hiểm, nói không chừng nơi này có cao giai hoang thú chiếm cứ.

"Để thuộc hạ đi vào trong sơn cốc dò xét một phen."

Ma Tát tướng quân nhún người nhảy lên, dẫn đầu xông vào bên trong sơn cốc, trên người hắn tản ra một cỗ khí tức thánh đạo cường thịnh, hắn là thống lĩnh hộ vệ của tiểu công chúa nên có tu vi Thánh Nhân cảnh viên mãn.

Nếu trong sơn cốc thật sự có cao giai hoang thú chiếm cứ, dù cho hắn không địch lại cũng có thể chạy trốn.

Một khắc đồng hồ sau, Ma Tát tướng quân quay trở về, trên mặt biểu lộ có chút cổ quái.

"Ma Tát tướng quân, trong sơn cốc có nguy hiểm sao."

Thiếu niên hỏi.

"Tiểu vương gia, trong sơn cốc không có nguy hiểm gì, thậm chí không có bất kỳ khí tức của sinh linh nào. Hơn nữa trong sơn cốc có thiên địa nguyên khí dồi dào, thiên địa quy tắc viên mãn cùng phong phú, thật sự là một Thánh địa tu luyện tuyệt hảo."


Thanh âm của Ma Tát tướng quân hơi hơi run rẩy, Thánh địa tu luyện như thế, cho dù là bên trong Vân Thiên cổ quốc cũng chỉ có thể ngộ không có thể cầu.

Nhất là thiên địa pháp tắc trong sơn cốc phong phú gấp hai lần so với những khu vực khác.

Bây giờ đại lục Nam Man đã đã phân chia cấp bậc Thánh địa tu luyện khác trước, không chỉ dựa theo mức độ nồng đậm của năng lượng thiên địa.

Từ khi lời giải thích rằng thiên địa pháp tắc trên đại lục Nam Man tàn khuyết đã được chứng thực, thì tiêu chuẩn trọng yếu nhất để phán định ưu khuyết của một Thánh địa tu luyện chính là mức độ viên mãn cùng phong phú của thiên địa pháp tắc.

"Cái gì!" Tiểu vương gia nghe vậy cả người chấn động, trong đôi mắt tràn đầy run sợ. Thiên địa pháp tắc phong phú hơn gấp hai lần so khu vực khác, Thánh địa tu

luyện như thế hản là có thể sinh ra Đại Thánh đi. Thời điểm huy hoàng nhất của Vân Thiên cổ quốc bọn hắn cũng không có được mấy toà Thánh địa như thế.

"Nếu không có nguy hiểm, vậy tạm thời đạt chân ở nơi đây đi."

Tiểu vương gia Vân Thành Dực trầm giọng nói.

Nếu trước kia phát hiện tu luyện Thánh địa như thế, hắn khẳng định sẽ vô cùng mừng rỡ, nhưng lúc này Vân Thiên cổ quốc xảy ra biến cố, cho dù phát hiện

thêm nhiều Thánh địa tu luyện như thế thì đã sao? Vân Thành Dực cười khổ.

Trong sơn cốc phong cảnh tú lệ, bầu trời một màu xanh biếc, rất thích hợp ở lại.

Ở trung tâm có một hồ nước nho nhỏ, nước bên trong hồ không phải nước bình thường, là do thiên địa nguyên khí quá mức nồng đậm cùng khí tức Thánh dược ngưng tụ mà thành, chỉ cần uống một ngụm cũng có thể so với một viên Linh giai hoang đan.

"A, hình như nơi đó có một tảng đá bảy sắc thật xinh đẹp."

Vân Thiên cổ quốc tiểu công chúa Vân Tử Vận đột nhiên chỉ về một chỗ cỏ đại, kinh ngạc nói.

Những người khác nghe vậy dồn dập đưa mắt nhìn xem. Quả nhiên, phía sau cỏ dại có một tảng đá tỏa ra bảy sắc.

Tảng đá kia bị cỏ dại che giấu, trước đó Ma Tát tướng quân đi vào dò xét cũng không có phát hiện.

Vân Thành Dực bước nhanh đến gần, cẩn thận quan sát tảng đá kia bảy màu kia.

Tảng đá chỉ là đá bình thường, chỗ không bình thường duy nhất là nó không ngừng tỏa ra ánh sáng bảy sắc. Những vòng ánh sáng kia rất nhạt, lại thêm đất bẩn che đậy, nếu đứng cách ba mét gần như nhìn không thấy.

"Có gì đó quái lạ."

Vân Thành Dực cau mày lại, dường như hắn phát hiện chỗ không tầm thường.

"Chỗ nào không tầm thường?”

Tiểu công chúa nhìn chung quanh, cũng không phát hiện chỗ nào cổ quái.

"Hoàn cảnh trong sơn cốc tốt như thế, thiên địa linh khí khắp mọi nơi, cho dù Thánh dược cũng có không ít, nhưng duy chỉ có phương viên mười trượng nơi đây đều là cỏ dại, một tu luyện Thánh địa như thế sao có thể xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy."

Vân Thành Dực trầm giọng nói:

"Mặc dù ta chưa tu thành Thánh cảnh nhưng cũng mơ hồ phát giác thiên địa pháp tắc trong phạm vi mười trượng chung quanh tảng đá này có chút khác biệt với những khu vực khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.