Pháp tắc thiên địa trong phạm vi mười trượng quanh tảng đá thì khác biệt gì với khu vực khác?
Ma Tát tướng quân nhíu lông mày lại, bước nhanh về phía tảng đá kia.
Vừa rồi chỉ có tiểu vương gia Vân Thành Dực tiến vào phạm vị mười trượng quanh tảng đá kia, cho nên hắn cũng không có phát hiện điều gì khác biệt.
Ngay khi hắn vừa bước vào trong phạm vi mười trượng, biểu lộ bỗng nhiên kinh hãi.
"Pháp tắc thiên địa mạnh gấp năm lần!"
Cơ thể của Ma Tát tướng quân run rẩy, trong mắt tràn đầy chấn kinh, thậm chí có mấy phần không thể tin được.
Đây là thiên địa pháp tắc gấp năm lần a! Mức độ pháp tắc thiên địa xung quanh tảng đá kia mạnh gấp năm lần so với phắc tác thiên địa thông thường.
Tiểu vương gia không phải Thánh cảnh, không biết nhiều về phác tắc thiên địa nên không cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt này, nhưng hắn sao có thể không nhận ra được? Pháp tắc thiên địa gấp năm lần nha, đúng là điên rồ!
Cái gì!
Những người khác nghe vậy đều cực kỳ chấn động, khó mà tin nổi nhìn vào tảng đá kia.
Mỗi người đều hiểu rõ pháp tắc thiên địa gấp năm lần trên đại lục Nam Man có ý vị như nào.
"Khối đá lớn kia hản là Tổ Thần Thạch trong truyền thuyết đi?" Vân Tử Vận che lấy miệng nhỏ, trừng lớn đôi mắt to.
Tổ Thần Thạch! Chí bảo mạnh nhất trên đại lục Nam Man, vật có thể giúp cho tu sĩ đột phá Đế cảnh vô thượng.
Một vị lão tổ tông của cổ quốc bọn họ chính là vì cơ duyên xảo hợp đạt được một khối Tổ Thần Thạch to bằng nắm đấm thôi cũng có thể bước ra một bước cuối cùng, tu thành Đế cảnh chí cao.
Mà khối đá trước mắt này chí ít cũng lớn đến mấy mét!
Nếu như nó thật sự là Tổ Thần Thạch, vậy thì căn bản không cách nào định giá được nó.
"Không phải Tổ Thần thạch!" Ma Tát tướng quân lắc đầu, lời nói rất khẳng định.
Hắn đã từng may mắn được nhìn thấy một viên Tổ Thần Thạch, cái gọi là Tổ Thần Thạch thực ra chính là những cục đá vụn bởi Tổ Thần Bia vỡ vụn ra năm đó mà thành, mà tảng đá trước mắt kia hiển nhiên không giống như một khối vụn của Tổ Thần Bia.
Mà pháp tắc thiên địa quanh Tổ Thần Thạch còn phải mạnh gấp chín - mười lần, còn mạnh hơn gấp đôi tảng đá trước mặt này.
Đám người xung quanh nghe vậy, đều lộ ra một vẻ thất vọng.
"Bất quá mặc dù không phải Tổ Thần thạch thì quanh khối đá này cũng có thể khiến pháp tắc thiên địa mạnh hơn gấp năm lần, đây cũng tuyệt đối là một món chí bảo vô thượng."
Vân Thành Dực tiến lên muốn lấy đi khối đá đó, nếu như thật sự mang được chí bảo đó ra ngoài, nói không chừng có thể mời được một số cường giả vô thượng đến Vân Phượng cổ quốc bọn hắn.
Thế nhưng ngay khi tay của Vân Thành Dực chạm vào tảng đá, một màn kinh người phát sinh.
Trên khối đá bỗng xuất hiện rất nhiều vết nứt, không ngừng khuếch tán, bảo trùm kín cả khối đá trong nháy mắt, lít nha lít nhít như mạng nhện.
Sau đó khối đá không ngừng vỡ vụn ra từ trên chỗ cao nhất trở xuống. "Cái gì!? Sao lại nát rồi?"
Trong mắt của Vân Thành Dực tràn đấy ngạc nhiên, hắn chỉ chạm nhẹ một cái mà thôi sao khối đá liền vỡ vụn rồi?
Không một ai ngờ rằng cảnh tượng như vậy sẽ phát sinh.
Mà một màn sau đó càng khiến bọn họ chấn động hơn.
Sau khi khối đá triệt để vỡ vụn, bóng dáng một người quỷ dị xuất hiện, người kia khoanh chân ngồi dưới mặt đất, hai mắt nhắm lại, đôi tay nắm lấy Liên Hoa Ấn thần bí, cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, phảng phất sinh ra từ trong khối đá.
Không! Nói chính xác là hắn thật sự xuất hiện từ trong khối đá!
Rất hiển nhiên, hắn vẫn luôn ẩn giấu bên trong đó.
Ánh mắt mọi người rung động, lại có người trong khối đá......
Người đó là một thiếu niên áo trắng, nhìn qua mới mười bảy - mười tám tuổi, tướng mạo thanh tú, dáng vẻ trang nghiêm, tản mát ra một cỗ khí tức đặc thù không nói rõ được.
Phảng phất như hắn ngồi đấy, toàn bộ thế giới này sẽ lấy hắn làm trung tâm.
"Hắn.....hắn.....hắn sao có thể..
Tiểu công chúa lắp bắp, chỉ vào thiếu niên kia cả nửa ngày cũng không nói nên lời.
Ma Tát tướng quân và đội hộ vệ bao quanh Vân Thành Dực và Vân Tử Vận ngay lập tức, tràn đầy đề phòng.
Đột nhiên có một người xuất hiện từ một tảng đá, dù là ai cũng sẽ bị dọa sợ.
"Người này là ai? Chủ nhân sơn cốc này sao? Mấy người chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi này, không cố tình mạo phạm..."
Vân Thành Dực hành lễ, người này xuất hiện rất cổ quái, có thể chính là chủ nhân sơn cốc này, hắn không dám khinh thường mà cẩn thận giải thích.
Nhưng mà hắn còn chưa nói hết câu thì đột nhiên chỗ mi tâm của người thiếu niên áo trắng kia đột nhiên xuất hiện một vết rách, sau đó không ngừng kéo dài khắp mọi nơi.
Cạch!
Tựa như một người gốm vậy, bỗng dững vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, những mảnh vụn vừa rơi xuống đất liền hóa thành bụi, tiêu tán trong thiên địa.