Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 637: Nguyên Thuỷ Yêu Pháp



Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lườm Ngân Nguyệt Lang Vương kia một chút, cũng không có nói cái gì mà dậm chân bay về phía nó.

Ngân Nguyệt Lang Vương là yêu thú có huyết mạch khá cao quý, được kế thừa một bộ phận năng lực của cổ yêu nguyên thủy cho nên mặc dù nó chỉ có tu vi Đại Thánh nhưng sức chiến đấu của nó lại vô cùng đág sợ.

Bước chân của Tịch Thiên Dạ không có nhanh, nhưng mỗi bước đều giúp hắn vượt qua mấy chục dặm, rất nhanh đã đi đến trước mặt tòa núi cao có Ngân Nguyệt Lang Vương kia.

"Các hạ, thực lực của Ngân Nguyệt Lang Vương vô cùng to lớn, lại tinh thông cổ pháp của yêu tộc, không nên đối đầu trực diện với nó."

Đại sư tỷ của Kiếm Đế cung Trương Huân Y thấy Tịch Thiên Dạ đi tới thì khuôn mặt nàng hơi co lại một chút, cảnh tượng hắn giết chín đầu Ngân Nguyệt cự lang viên mãn nàng cũng nhìn thấy rõ ràng, cũng biết được người trước mắt là một cường giả thần bí nhưng nàng vẫn có chút bận tâm mà nhắc nhở hắn một câu.

Nàng đã giao thủ cùng với Ngân Nguyệt Lang Vương nên nàng rõ ràng nó đáng sợ đến mức nào.

Dưới cái nhìn của nàng, sợ rằng Ngân Nguyệt Lang Vương có thể so sánh với những tuyệt thế yêu nghiệt trên Đại Thánh bảng kia.

Tịch Thiên Dạ cũng chỉ nhìn Trương Huân Y một cái, khế gật đầu nhưng bộ pháp của hắn cũng không thay đổi, vẫn đi thẳng về phía Ngân Nguyệt Lang Vương kia.

Trương Huân Y thấy vậy khế nhíu mày, nhịn không được nói:

"Chúng ta không cần đánh nhau chính diện với nó, chỉ cần ngăn chặn nó thôi, vừa đánh vừa lui dần dần đi ra khỏi phạm vi Vân Mãng sơn mạch là được. Một khi đã đi ra khỏi Vân Mãng sơn mạch rồi thì Ngân Nguyệt Lang Vương cũng không dám đuổi tiếp đâu."

Nhưng mà Tịch Thiên Dạ vẫn không để ý đến lời nói của nàng, vẫn bước lên phía trước.

Ngao ôI

Ngân Nguyệt Lang Vương thấy có người không sợ chết mà khiêu khích nó, mà người kia lại là kẻ đã giết chết mười thuộc hạ mạnh nhất dưới trướng nó thì kinh nộ, gào lên một tiếng kinh thiên động địa.

Hai con ngươi đỏ như máu lóe lên sát khí bức người, nhào thẳng về phía Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ cũng chỉ nhàn nhạt nhìn sang con Ngân Nguyệt Lang Vương kia, không có mảy mảy ý muốn tránh mà chỉ khẽ tung ra một quyền.

"Qúa lỗ mãng."

Trương Huân Y thấy vậy nhíu màu, trong mát đầy vẻ bất đắc dĩ, người thanh niên kia hiển nhiên là kẻ tâm cao khí ngạo, căn bản không thèm nghe lời khuyên của nàng mà cứng rắn đỡ đòn của Ngân Nguyệt Lang Vương, thật là ngu xuẩn.

Những người khác của Kiếm Đế cũng cũng hét lên từng tiếng kinh ngạc, đến Đại sư tỷ của bọn họ cũng không dám cứng đối cứng với Ngân Nguyệt Lang Vương mà chỉ tận lực ngăn cản, du đấu với nó mà thôi.

Chính diện va chạm với Ngân Nguyệt Lang Vương đáng sợ như vậy thì sẽ thành cái gì?

Yêu khí kinh thiên quét ngang thiên địa, cự trảo của Ngân Nguyệt Lang Vương có thể đập nát cả một tòa núi cao, khi nó hoành không đánh xuống, toàn bộ thế giới như bị che kín.

Tịch Thiên Dạ đứng dưới móng vuôt thô to kia không khác nào một hạt bụi nhỏ bé cả.

Âm ầm!

Một tiếng vang thật lớn, mọi người ở đây đều nghĩ rằng Tịch Thiên Dạ sẽ bị Ngân Nguyệt Lang Vương đập nát, sau đó mặt đất cũng sẽ bị đánh tan thành nhiều mảnh.

Nhưng kết quả lại ngược lại, thân thể hơn ngàn mét của Ngân Nguyệt Lang Vương kia run lên bần bật, đứng im ở trên không trung mất một giây, sau đó bị

chấn ngược ra ngoài.

Tràng diện như vậy quả thực rung động, nó như một tòa núi cao bị người khác ném đi.

"Cái gì!"

Ánh mắt Trương Huân Y tràn đầy rung động, không thể nào tin được nhìn sang Tịch Thiên Dạ.

Làm sao có thể!

Vậy mà Ngân Nguyệt Lang Vương lại bị một quyền đánh bay, sợ rằng chỉ có tồn tại Bán Đế mới có thể làm được như thế đi.

Nhưng rõ ràng Trương Huân Y cảm giác được, tu vi của Tịch Thiên Dạ không cao, thậm chí còn không bằng nàng.

Hẳn là hắn đang che giấu tu vi, vẻ mặt Trương Huân Y âm trầm bất định.

Những đệ tử khác của Kiếm Đế cung cũng mừng rỡ không thôi, tràn đầy rung động cùng sùng kính nhìn lên bầu trời, Tịch Thiên Dạ càng cường đại thì bọn hắn càng có cảm giác an toàn.

Ngao ôI

Ngân Nguyệt Lang Vương không ngờ rằng mình lại bị một nhân loại nhỏ bé đánh lui, vô cùng phẫn nộ mà phát ra một tiếng gào kinh thiên động địa, lao lên tấn công lần nữa, ngân quang sáng chói chiếu sáng lên cả thiên địa.

Trên chín tầng mây bỗng xuất hiện một hư ảnh cự lang khổng lồ, khí tức của nó vô cùng đáng sợ, nằm ngang trên hư không sợ rằng còn cao hơn vạn dặm.


Cùng lúc đó, bầu trời bỗng tối sầm lại, một mặt trăng quỷ dị bỗng xuất hiện trên bầu trời, vừa vặn hiện lên giữa mi tâm của hư ảnh cự lang kia.

Ngân sắc sáng chói buông từ trên mặt trăng đó xuống, không ngừng tràn vào cơ thể của Ngân Nguyệt Lang Vương, trong khoảng khắc khí tức của nó đã tăng vọt, toàn bột thân hình nó bỗng nhiên lớn thêm một vòng, thể hình đã cao hơn ngàn mét.

"Nguyên Thủy Yêu Pháp!"

"Ngân Nguyệt Lang Vương đã thi triển ra Nguyên Thủy Yêu Pháp của nó."

'Trên mặt đất bỗng vang lên tiếng kinh ngạc khắp nơi, sắc mặt tất cả mọi người đều khẩn trương vô cùng, nhìn qua dị tượng trên bầu trời.

Sắc mặt Trương Huân Y cũng ngưng trọng vô cùng, trước đó khi Ngân Nguyệt Lang Vương đối phó với nàng thì căn bản không có thi triển ra Nguyên Thủy Yêu Pháp.

Nếu không nàng cũng không thể nào kiên trì lâu như vậy.

Trong Thái Hoang thế giới này, nhân tộc gọi huyết mạch thần thông của yêu thú là Nguyên Thủy Yêu Pháp.

Bởi vì môt khi yêu thú thi triển ra Nguyên Thủy Yêu Pháp thì chẳng những cường đại vô cùng mà nó còn tản mát ra khí cứ hoang cổ giống như nó được truyền thừa từ rất xa xưa. Bởi vậy nên nó mới có tên gọi là Nguyên Thủy Yêu Pháp.

Dĩ nhiên, không phải tất cả yêu thú đều có Nguyên Thủy Yêu Pháp, loài nào có Nguyên Thủy Yêu Pháp thì vô cùng cường đại mà huyết mạch lại cực kỳ cao quý.

Khi kích hoạt lực lượng của tổ tiên thì Ngân Nguyệt Lang Vương vô cùng cường đại, đồng thời cũng khát máu cùng hung tàn hơn nhiều.

Ngao ôI

Ngân Nguyệt Lang Vương nhào về phía Tịch Thiên Dạ, phảng phất như một bầu trời hải dương màu bạc đang giáng xuống vậy.

Tịch Thiên Dạ khoanh tay, từ đầu đến cuối ánh mắt hắn cũng không có bất kỳ cảm xúc gì biến hóa cả.

'Từng đường vân màu đen quỷ dị xuất hiện trên da hắn, những đường vân đó quỷ dị vô cùng, tản ra quang mang u ám, phảng phất có thể thôn phệ cả linh hồn của người khác.

Lực lượng cấm kị của Minh Hoàng Luyện Thi thuật đã được Tịch Thiên Dạ kích phát, nguyên bản thân thể vô cùng cường đại lại được cường hóa hơn một chút. Hắn không tránh không né mà lại đấm ra một quyền, trực tiếp va chạm với hải dương màu bạc đang giáng xuống.

Âm ầm!

Tiếng động long trời lở đất, đại địa rạn nứt, cây cối phương viên mấy ngàn dặm đều bị phá hư.

Trương Huân Y cách đó không xa bị năng lượng dư chấn thổi bay ra ngoài. Dù cho đám người Kiếm Đế cung đang ở đó ngoài ngàn dặm cũng chịu ảnh hưởng, không thể không thôi động thánh khí trong cơ thể để ổn định thân hình.

Bất quả mọi người đều không để ý đến cỗ năng lượng dư bao kinh khủng đó mà đều đặt hết sự chú ý lên cuộc chiến ở trung tâm.

Nơi đó sấm chớp, ngân quang nổ tung, bầu trời như bị đánh sập xuống, thân hình đáng sợ của Ngân Nguyệt Lang Vương vẫn lơ lửng trên bầu trời như cũ, bất quá vị trí của nó lại cách xa so với trước đây.

"Ngân Nguyệt Lang Vương bị đẩy lùi trở lại." Có người vừa nhìn thấy một màn vừa rồi kinh ngạc nói.

Công kích đáng sợ như vậy mà vẫn có thể đẩy lùi nó, thanh niên kia không khỏi quá đáng sợ đi.

Thân thể của Tịch Thiên Dạ thì xuất hiện cách chỗ cũ mười trượng, sau một đòn kinh thiên động địa vừa rồi, hắn cũng vô pháp duy trì ở vị trí cũ, bị một cỗ lực đè xuống mười trượng.

Nhưng dù vậy, người trong cuộc đều có thể nhìn ra được, sau một kích va chạm vừa rồi thì Ngân Nguyệt Lang Vương hiển nhiên đã rơi vào thế hạ phong, dù cho nó chiếm cứ được lợi thế trên không nhưng cũng không giúp ích được gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.