Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 762: Âm thanh ổ vang



"Tình hình thế nào?" 

 Tướng quân trung niên thản nhiên nói. 

 Sưu! 

 Ngân giáp tiểu tướng hóa thành một đạo ngân quang phóng lên tận trời, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn về phía Đông Nam, chỉ thấy dưới mi tâm của hắn hiện lên một con mắt dựng thẳng, không ngừng bắn ra quang mang lôi điện chiếu sáng cả bầu trời, phảng phất con mắt đấy có thể nhìn cả hư vô, khám phá được cả hư không vạn vật. 

 Biểu lộ của những nhóm quân sĩ khác lập tức cứng lại, trong phút chốc đã đứng lên, xếp hàng thật chỉnh tề, một cỗ khí tức túc sát mà trầm ổn phát ra, lan tràn toàn bộ rừng cây tựa như một lưỡi đao vạn trượng sắc bén đang dần rời khỏi vỏ. 

 "Hồi bẩm tướng quân, ngoài năm trăm dặm có hai con hoang thú Vương cảnh đang chiến đấu, hơn nữa có vẻ cả hai bọn chúng đều có tu vi không thấp, chí ít là ở cấp độ Tam Vương cảnh... Thậm chí có thể lên đến Tứ Vương cảnh nữa." 

 Chỉ chốc lát sau, ngân giáp tiểu tướng đã dò xét xung quanh xong, quay về phía tướng quân trung niên kia báo cáo. 

 "Ồ! Hoang thú cấp độ Tứ Vương cảnh" 

 Tướng quân trung niên nghe thấy vậy thì tròng mắt lóe lên một vẻ ngoài ý muốn, hoang thú cấp độ Tứ Vương cảnh dù ở trong trung tâm của Nham Mạc đại sâm lâm cũng rất hiếm thấy, vậy mà ở đây lại xuất hiện tới hai con, hẳn là bên trong Nham Mạc Đại Sâm Lâm đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết? Dưới tình huống bình thường thì hoang thú Tứ Vương cảnh cũng sẽ không tùy tiện đi ra khỏi khu vực trung tâm. 

 "Thuộc hạ cũng đang rất nghi hoặc, đang chờ lệnh của ngài để đi tìm hiểu." 

 Ngân giáp tiểu tướng thấy biểu hiện của tướng quân thì ôm quyền nói, hắn cũng rất tò mò vì sao bên ngoài Nham Mạc Đại Sâm Lâm lại có hai đầu hoang thú Tứ Vương cảnh tranh đấu với nhau. 

 "Chuẩn!" 

 Tướng quân trung niên nghe thấy vậy nhẹ gật đầu, dặn dò: 

 "Nếu như không có gì quan trọng thì cũng đừng làm phức tạp sự việc, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến chúng ta là được. Dù sao nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta là bắt Hàm Hương công chúa, trừ việc đó ra thì tất cả những thứ khác đều để sang một bên." 

 Ngân giáp tiểu tướng nhận lệnh, phóng lên trời, hóa thành một đạo ngân quang bay về phía Đông Nam. 

 Tuần Thú sư có mưu đồ bất chính vừa chết, nguy cơ của thôn trang Trương thị cũng biến mất theo, bây giờ cơ bản sẽ không có ai cố ý nhằm vào một cái thôn trang nhỏ này làm gì. 

 "Tịch đại nhân, đại ân đại đức của ngài, Trương thị chúng ta nhất định sẽ khắc sâu vào trong lòng, suốt đời khó quên." 

 Trương Căn Sinh mang theo Trương Tiểu Thuận quỳ xuống đất khấu đầu Tịch Thiên Dạ, trong mắt đầy vẻ cảm kích cùng kính sợ. 

 So sánh với lúc trước thì lần này Trương thôn trưởng còn cung kính và câu thúc hơn, có câu gần vua như gần cọp mà. 

 "Tiếp tục lên đường đi." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Trước đó hoang thú kéo xe đã bị Thổ Thạch Bạo hùng giết chết, Tịch Thiên Dạ liền để Liệt Diễm Hùng Sư Vương tạm thời làm hoang thú kéo xe. 

 Bất quá để một đầu Liệt Diễm Hùng Sư Vương kéo xe thì có chút phô trương quá, vậy nên Tịch Thiên Dạ hơi cải biến dung mạo của Liệt Diễm Hùng Sư vương một chút để người khác không chú ý, hóa thành một đầu Liệt Diễm Hùng Sư phổ thông, có tu vi Thánh cảnh. 

 Một đoàn người đang chuẩn bị xuất phát thì bỗng nhiên Tịch Thiên Dạ nhìn về phía bầu trời, con mắt hơi nheo lại. 


 Có khách không mời mà tới... 

 Qủa nhiên, một đạo ngân quang xẹt qua chân trời như lưu tinh trụy lạc, lấp lóe mấy cái liền đến không trung trên đỉnh đầu Tịch Thiên Dạ đang đứng. 

 "Tới chậm!" 

 Người đến không phải ai khác mà chính là ngân giáp tiểu tướng kia. Bất quá hắn lại không thấy hai hoang thú Vương cảnh chiến đấu như dự đoán, hiển nhiên cuộc chiến đã kết thúc rồi. 

 "Hai đầu hoang thú Vương cảnh kia đâu?" 

 Ngân giáp tiểu tướng nhìn kỹ một đoàn người Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt sắc như kiếm, uy nghiêm tự sinh. 

 Thanh Lôi Pháp Mâu của hắn quyết không có chuyện nhìn lầm, hai đầu hoang thú Vương cảnh trước đó chí ít cũng ở cấp độ Tam Vương cảnh. 

 Nhưng bây giờ lại chỉ còn ba tên nhân loại cùng với hai đầu hoang thú, hơn nữa thoạt nhìn chúng lại không có quan hệ thù địch. 

 Hắn không khỏi đưa ánh mắt sang Liệt Diễm Hùng Sư Vương đang kéo xe nhưng lại không nhìn ra bất cứ điểm khác thường nào của nó, chỉ coi đó là một hoang thú Thánh cảnh phổ thông mà thôi. 

 Sau đó lại quay sang nhìn Hổ Tam Âm nhưng vẫn không thể phát hiện ra bất cứ thứ gì như đang bị bao phủ trong tầng mê vụ, hư hư thật thật. 

 "Các hạ đến đây là để hỏi chuyện này saoo?" 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 


 Ngân giáp tiểu tướng nghe thấy vậy chuyển ánh mắt sang Tịch Thiên Dạ, từ ngôn ngữ hắn nói có thể nhìn ra được người này chính là kẻ có quyền nói chuyện nhất trong đoàn người này. 

 "Không tệ, nếu như ta đoán không sai, vừa rồi hẳn là có hai đầu hoang thú Vương cảnh chiến đấu ở đây đi. Ta muốn biết hiện giờ chúng đang ở đâu." 

 Ngân giáp tiểu tướng nhìn sang Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt sắc bén vô cùng, như hai thanh lợi kiếm chuẩn bị rời khỏi vỏ. 

 Hoang thú cấp độ Tứ Vương cảnh không thể coi thường được, dù đặt ở nơi nào thì nó cũng là nhân vật khó chơi, vậy mà hiện giờ lại biến mất một cách quỷ dị như vậy thì sao hắn lại không hỏi đây. 

 Hơn nữa nhìn quang cảnh trong rừng cây thì hiển nhiên ở đây đã trải qua một trận chiến đấu vô cùng kịch liệt, lực lượng ba động do hoang thú Vương cảnh phát ra vẫn chưa tán loạn hết. 

 "Tại sao ta phải nói cho ngươi?" 

 Tịch Thiên Dạ khoanh tay, không mặn không nhạt nói. 

 Hổ Tam Âm cũng cười nhạt, một tên mao đầu tiểu tử lại dám vênh mặt hất cằm sai khiến hỏi tới hỏi lui, như là thượng vị giả cao cao tại thượng cũng không bằng, không khỏi cũng quá tự tin đi. 

 "Có rất ít người dám nói chuyện với ta như thế, xem ra ngươi rất tự tin a." 

 Ngân giáp tiểu tướng thấy Tịch Thiên Dạ không phối hợp như thế thì đôi mắt hắn lạnh đi, một cỗ khí tức duy ngã độc tôn lập tức bạo phát ra, cũng không nói hai lời, hóa thành một đạo ngân quang hung hăng bay thẳng đến phía Tịch Thiên Dạ. 

 "Ngươi không nói thì bản tọa cũng có biện pháp để ngươi mở miệng." 

 Trong tay ngân giáp tiểu tướng xuất hiện một cây trường thương lóng lánh, hóa thành một đạo ngân long, hung hăng đâm tới mi tâm của Tịch Thiên Dạ. 

 "Tịch đại nhân, cẩn thận..." 

 Trương trưởng thôn chỉ mới kịp nói một câu đã không thể mở miệng được nữa. Bởi vì ngân giáp tiểu tướng kia phát ra uy áp quá mạnh mẽ, dù cho không có tận lực nhằm vào hắn cũng ép cho Trương trưởng thôn không thở nổi, khuôn mặt trắng bệnh nằm rạp xuống đất. 

 "Thật mạnh!" 

 Trong lòng Trương trưởng thôn nổi lên sóng to gió lớn, một quân sĩ không hiểu sao lại chạy đến đây mà lại có lực lượng đáng sợ như thế. 

 Chỉ vẻn vẹn bằng uy áp tùy ý tản mát ra từ hắn đã làm cho bản thân nằm gục xuống, không thể cử động cả một ngón tay, quả thực còn đáng sợ hơn cả đầu Liệt Diễm Hùng Sư Vương khi trước. 

 Cả một đời của hắn khi trước cũng không gặp được một cường giả tuyệt thế vậy mà hôm nay lại liên tiếp xuất hiện. 

 Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn ngân thương đang bay đến kia, phảng phất như toàn bộ thiên địa đều gia trì lên thân thương, khí thế mạnh mẽ như một đầu ngân long đang đánh tới vậy. 

 "Cái gì!' 

 Trong lòng ngân giáp tiểu tướng giật mình, tay cầm trường thương cũng hơi run rẩy. Hắn không thể ngờ được rằng Tịch Thiên Dạ dám trực tiếp dùng quyền đầu để cứng rắn đón ngân thương của hắn, mà lại còn đánh bay hắn ra ngoài được nữa. 

 Tịch Thiên Dạ đánh bay được ngân giáp tiểu tướng nhưng cũng bị một lực phản chấn mạnh mẽ tác động lên người, khiến hắn phải đạp bốn năm bước mới hóa giải được. 

 Ngân giáp tiểu tướng kia tuổi tác không lớn mà tu vi đã có thể so được với Tam trọng Bán đế rồi, nếu như ở trong Nam Man đại lục thì hắn đã có thể bước vào cảnh giới Đế cảnh cũng không chừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.