Vạn Cổ Đại Đế

Chương 42: Lâm Sơn xuất quan



Lăng Tiêu tung tung cái túi trữ vật rồi lại ném nó lại cho Nam Cung Tình. Hắn cười bảo: “Ta sẽ không rời khỏi Trường Sinh môn. Chỉ là một Tông Sư mà thôi. Hắn còn chưa đủ tư cách khiến Lăng Tiêu ta sợ hãi. Ngươi có thể nói cho tên Lâm Sơn kia một tiếng. Nếu hắn không sợ chết, thì cứ việc tới đây tìm ta!”

“Ngươi… Thật sự là không thể nào nói nổi ngươi!”

Cho dù Nam Cung Tình có nói thế nào đi nữa thì Lăng Tiêu cũng không chịu rời khỏi Trường Sinh môn. Nàng cực kỳ tức giận, dậm dậm chân mấy cái rồi xoay người đi mất.

Nhìn bóng dáng Nam Cung Tình đang dần xa, đôi mắt Lăng Tiêu lộ ra vẻ tang thương không hợp tuổi.

“Trường Sinh môn là tâm huyết của ta và Cầm Sắt. Ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám phá hoại nó! Đừng nói một tên Lâm Sơn. Cho dù là Thiên Nhân hoặc là Vương Hầu thì có làm sao? Cái u ác tính của Trường Sinh môn, phải rửa sạch sẽ lại một lần!”

Lăng Tiêu khoanh tay đứng đó, cả người toát ra cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, ánh mắt sắc bén vô cùng, giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế đang tản ra ánh quang rực rỡ.

Không bao lâu sau, Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung cùng Vương Lâm đã tỉnh lại sau khi tu luyện. Họ nhìn về phía Lăng Tiêu với ánh mắt cảm kích kèm theo sự kính sợ.

“Đa tạ thánh tử ban cho võ học. Về sau ba huynh muội chúng ta chính là thuộc hạ của thánh tử người!”

Ba người Lưu Truyện Hùng quỳ xuống, cung kính thi lễ với Lăng tiêu, biểu đạt ý quy phục hoàn toàn với hắn. Tận đến khi học xong ba môn võ học Quân Thiên Kiếm Quyết, Đại Lực Ngưu Ma Quyền cùng Ngọc Nữ Thập Tam Kiếm, bọn họ mới biết gặp được Lăng Tiêu là cơ duyên lớn lao cỡ nào. Có thể nói, chỉ cần không có điều gì bất ngờ xảy ra, dựa vào ba môn võ học này, nhất định bọn họ có thể đột phá đến cảnh giới Tông Sư, thậm chí là Thiên Nhân cảnh! Đây là điều mà trước kia họ chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Phải biết rằng, hiện giờ, trong ngàn dặm đất của Trường Sinh thành, ba đại tông môn bên trong Thiên Ma điện, Hợp Hoan tông cùng Trường Sinh môn lớn mạnh như vậy, môn võ học cao nhất cũng chỉ đến địa cấp mà thôi, không phải ai cũng có cơ hội học được.

Bởi vì thế, cho nên bọn họ càng kính nể, kinh sợ Lăng Tiêu.

“Các ngươi cũng không tồi! Cố gắng tu luyện cho tốt. Các người phải tận tâm, trung thành với ta và cả Trường Sinh môn nữa. Về sau chỉ cần đóng góp hết sức mình vì tông môn, địa cấp võ học chẳng là cái gì cả. Cho dù là võ học thiên cấp, các ngươi cũng sẽ có cơ hội được tu luyện!”

Lăng Tiêu liếc nhìn ba người họ một cái, vẻ mặt rất hài lòng.

Lăng Tiêu chọn ba loại võ học này cho bọn họ, là những loại phù hợp với thể chất của họ nhất. Tuy Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung cùng Vương Hàm không thể giống như Tuyết Vy có được huyết thống tuyệt thế, nhưng tư chất của họ cũng thuộc loại thượng đẳng.

Sau khi tu luyện võ học mà Lăng Tiêu đưa cho, Cổ Truyện Hùng đã đột phá đến Chân Khí Cảnh tầng bảy, Cổ Chung và Vương Hàm cũng đạt đến cảnh giới Chân Khí Cảnh tầng bốn.

“Vâng!”

Ba người Lưu Truyện Hùng nhìn nhau, đều trịnh trọng cúi đầu thưa.

Lúc trước bọn họ còn vô cùng lo lắng Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn xuất quan, nhưng mà hiện giờ bọn họ đều tràn ngập tin tưởng đối với Lăng Tiêu.

Một người có thể tùy tiện phất tay một cái là có thể lấy ra ba loại địa cấp võ học tuyệt phẩm, làm sao có thể là người khinh địch mà chết ở trên tay Lâm Sơn được?

“Sau đây, ta sẽ bố trí Hạ Nhất Cá Tụ Linh Trận ở bên trong Cầm Sắt các. Các ngươi phải mau chóng tăng tốc độ tu luyện lên. Dù sao với tu vi hiện tại của các ngươi, vẫn còn quá yếu!”

Lăng Tiêu chậm rãi nói.

Sau đó Lăng Tiêu lấy ra mười vạn linh thạch thượng phẩm, bày một tụ linh trận cực lớn, bao phủ lên toàn bộ Cầm Sắt các, khiến cho nơi đây giống như tiên cảnh vậy, mây mù lượn lờ, linh khí tràn ngập.

Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng ban thưởng cho ba thuộc hạ một ít linh dược, để bọn họ có thể ở trong Cầm Sắt các tu luyện thật tốt.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã qua ba ngày.

Phía sau núi Trường Sinh, có một tòa sơn cốc tráng lệ. Cảnh cửa đá thật lớn ầm ầm mở ra. Từ bên trong có một ông lão mặc áo đen đi ra, làn da hồng hào khỏe mạnh, thoạt nhìn đã lớn tuổi nhưng vẫn tráng kiện, hai mắt liếc nhìn mọi thứ xung quanh như điện xẹt. Cả người ông ta tản mát ra hơi thở vô cùng mạnh mẽ.

“Ha ha ha… Cuối cùng lão phu đã đột phá rồi!”

Ông lão áo đen cười to thật to, bỗng nhìn thấy ba đệ tử áo trắng đang run rẩy quỳ bên trong sơn cốc.

“Các ngươi ở trong này làm gì? Nhanh đi gọi Hạo Vũ đến đây. Lão phu phải kiểm tra xem tu vi của nó có tiến bộ hay không.”

Ông lão áo đen này chính là Thái thượng trưởng lão của Trường Sinh môn – Lâm Sơn.

Ông ta nhận ra mấy tên đệ tử kia đang quỳ gối trước mặt mình kia chính là đám thủ hạ của lâm Hạo Vũ, cho nên cười lớn một tiếng rồi sai bảo như thế.

“Khởi bẩm… Khởi bẩm Thái thượng trưởng lão… Lâm sư huynh… Lâm sư huynh … đã chết rồi!”

Một trong ba tên đệ tử gan lớn hơn một chút lắp ba lắp bắp nói, sắc mặt tái nhợt sợ hãi vô cùng.

“Cái gì?”

Những lời này tựa như sấm sét nổ vang trong đầu Lâm Sơn, khiến cả người ông ta run lên. Rồi đột nhiên ánh mắt hắn cực kỳ sắc bén, giống như một mãnh thú sư tử cuồng nộ.

“Hạo Vũ đã chết? Không thể nào! Sao Hạo Vũ lại có thể chết được! Ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lúc này Lâm Sơn đang điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu lên, cánh tay vươn ra không trung, nháy mắt đã túm được một tên đệ tử, kéo hắn lại gần hỏi chuyện.

“Xin Thái thượng trưởng lão tha mạng, Lâm sư huynh bị Lăng Tiêu giết chết… vào ba ngày trước…”

Tên đệ tử đó quá sợ hãi, hồn vía lên mây, vừa cầu xin vừa lắp bắp kể lại cái chết của Lâm Hạo Vũ.

“Hạo Vũ, cháu trai của ta a!”

Sau khi nghe tên kia kể mọi chuyện qua một lượt, Lâm Sơn hét thảm một tiếng, vẻ mặt vô cùng bi phẫn.

“Lăng Tiêu? Lăng Tiêu! Lăng Tiêu! Ta phải bóp nát xương cốt của ngươi ra thành trăm mảnh, rút gân lột da của ngươi, cho ngươi chịu ngàn vạn loại tra tấn, để tế linh hồn linh thiêng trên trời của Hạo Vũ, a a a…”

Trong đôi mắt của Lâm Sơn là thù hận, là ngọn lửa phẫn nộ cháy bừng bừng. Tóc tai ông ta bù xù, hét rống lên. Cả người phát ra kình khí to lớn, như lợi kiếm bắn ra bốn phía, làm núi đá cây cối xung quanh bị đánh thành bột mịn.

“Chạy mauu!”

Ba tên đệ tử kia nhìn Lâm Sơn điên cuồng như thế, sợ tới mức ba hồn bảy vía cũng bay đi luôn. Bọn họ hét lên rồi bỏ chạy tán loạn.

“Hạo Vũ đã chết, các ngươi còn sống làm gì? Các ngươi đều đi xuống hầu hạ cháu của ta đi!”

Lâm Sơn đột nhiên quay đầu, sát khí trong mắt như hóa thành thực thể, đôi mắt đỏ ngầu, cả người giống như quỷ mị từ dưới địa ngục bò lên. Chỉ trong nháy mắt, đã đến sát phía sau ba tên kia, bóp nát cổ bọn họ.

“Lâm sư thúc? Vì sao ngươi lại sát hại đệ tử của bổn môn?”

Một giọng nói trong trẻo mang theo tức giận nhè nhẹ vang lên. Nam Cung Hiên một thân quần áo trắng muốt từ xa xa đi tới. Khi hắn nhìn thấy thi thể của ba đệ tử kia, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Bọn chúng không thể bảo vệ cho Hạo Vũ, giết bọn chúng là xứng đáng! Ta không những muốn giết đám phế vật này, mà ta còn muốn giết chết súc sinh Lăng Tiêu kia. Tất cả những kẻ có quan hệ với Lăng Tiêu, ta đều muốn giết hết, không bỏ bất cứ kẻ nào!”

Lâm Sơn sát khí đằng đằng nói, ánh mắt lạnh lùng như băng.

“Lâm sư thúc, ngươi không thể giết Lăng Tiêu!”

Nam Cung Hiên thở dài một hơi, chắn trước mắt Lâm Sơn, kiên quyết nói.

“Cái gì? Nói như thế, tông chủ đến đây để ngăn cản ta?”

Ánh mắt Lâm Sơn càng phát lạnh, trong giọng nói cũng mang theo một tia sát khí.

“Tông chủ, ngươi phải biết rằng, tu vi của ngươi không bằng ta. Ta muốn giết Lăng Tiêu, ngươi không thể cản được! Hơn nữa, Lăng Tiêu giết hại đệ tử đồng môn, dựa theo môn quy của Trường Sinh môn, hắn cũng phải bị xử tử. Ta giết hắn báo thù, tông chủ ngươi không có lý do gì có thể ngăn cản ta?”

Nam Cung Hiên cười khổ một tiếng nói: “Lâm sư thúc, Hạo Vũ chết ta cũng rất đau lòng. Nhưng mà Hạo Vũ chết là bởi vì hắn muốn giết Lăng Tiêu. Lăng Tiêu vì phản kháng mà lỡ tay giết chết hắn. Hơn nữa tại Trường Sinh Môn, Lăng Tiêu là thánh tử. Cho dù dựa theo môn quy, tội của hắn cũng không đánh chết! Xin Lâm sư thúc bớt giận. Việc này chúng ta còn cần bàn bạc kỹ hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.