Xung quanh hắn đã bố trí một Tụ Linh Trận với vô số linh thạch thượng phẩm, khiến cho linh khí xung quanh Lăng Tiêu vô cùng nồng nặc như là sương mù. Linh khí một đường thuận lợi đi vào trong thân thể.
Mà Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung cùng với Vương Hàm đã hoàn toàn trung thành với Lăng Tiêu. Tự giác canh giữ ở bên ngoài Cẩm Sắt các, hộ pháp cho hắn.
Một khối gỗ đen đặt ở trước mặt Lăng Tiêu.
Thiết Mộc Tâm vạn năm tuổi cực kỳ cứng rắn, giống như đá, hơn nữa không có bất kỳ xung động linh khí nào, người bình thường cũng sẽ nghĩ chỉ là khoáng thạch tầm thường mà thôi.
Nhưng Lăng Tiêu biết, sau khi mở khúc gỗ đen xì này ra thì Thiết Mộc Tâm vạn năm tuổi sẽ nằm bên trong nó.
Hít~~
Lăng Tiêu hít sâu một hơi, một vầng sáng màu vàng nhạt hiện lên, đến khi bàn tay của hắn sáng lên thì có một loại phong mang ác liệt tràn ra, đánh xuống Thiết Mộc Tâm.
Tách!
Lớp màu đen bên ngoài nứt ra, một dịch lỏng màu xanh lục xuất hiện, hơi thở sinh mệnh dồi dào tràn ngập cả phòng.
Dịch lỏng kia tự tụ lại thành một viên châu to cỡ nắm tay, ánh quang màu xanh lóe lên như sinh mệnh của đại dương đang dập dìu.
"Quả nhiên là Thiết Mộc Tâm vạn năm tuổi, nhìn phẩm chất kia thì chắc chắn không phải loại vạn năm tuổi bình thường. Ít nhất là mười vạn năm!"
Trong ánh mắt của Lăng Tiêu như có sao sáng, vẻ bất ngờ hiện lên.
Thiết Mộc Tâm mười vạn năm đã hoàn toàn có thể gọi là trân bảo, cùng cấp với Mẫu Khí Thạch của hắn. Nó có thể luyện chế ra chí bảo Chí Tôn khí.
Trách không được, khi thấy Thiết Mộc Tâm thì Vô Tự Thiên Thư đã rung động như vậy.
Lăng Tiêu không do dự nữa, há miệng nuốt luôn. Thiết Mộc Tâm hóa thành một đường sáng màu xanh nháy mắt tan vào khoang miệng.
OÀ..ÀNH!!
Màu xanh sáng chói bùng nổ, từng đường sáng lượn lờ quanh người Lăng Tiêu, hơi thở sự sống vô tận bao phủ cả người hắn.
Linh khí thuộc tính Mộc chính là Chi Khí Sinh Mạng.
Mà Thiết Mộc Tâm phẩm chất mười vạn năm tuổi có sức sống quá huyền diệu. Nếu luyện chế thành đan dược thì coi như cơ thể có bị thương nặng đến thế nào cũng lập tức khỏi hẳn.
Thân thể của Lăng Tiêu như là sa mạc khô khốc, bắt đầu tham lam cắn nuốt sức sống màu xanh kia.
Linh khí thuộc tính mộc vô cùng thuần khiết như đang bơi ở kinh mạch toàn thân Lăng Tiêu. Cuối cùng chúng tụ lại ở bên trong đan điền khí hải.
Khí hải của Lăng Tiêu bây giờ cũng như biển rộng, chân khí bắt đầu dung hòa, như một vùng dung dịch, ẩn chứa lực lượng dồi dào.
Bên trong khí hải, linh chủng Thôn Thiên tản ra linh quang ba màu, chất dịch trong suốt, phù văn lập lòe lượn lờ.
Lúc đó như cảm nhận được sức mạnh của Thiết Mộc Tâm, linh chủng Thôn Thiên bắt đầu run rẩy kịch liệt. Linh quang ba màu lập tức xoay tròn, hóa thành một vòng xoáy cắn nuốt cực lớn.
Thiết Mộc Tâm ban đầu còn chậm chậm phóng ra năng lượng, sau đóng bộc phát, giống như những đường sấm sét nhưng có màu xanh óng ánh xuất hiện khắp nơi.
Linh chủng Thôn Thiên chuyển động chậm rãi, thời gian dần qua, chất dịch màu xanh bắt đầu biến thành một loại chất hỗn hợp.
Cùng với việc linh khí thuộc tính mộc bị hòa tan thì tu vi trong cơ thể Lăng Tiêu cũng tăng dần dần.
Hóa Linh Cảnh tầng ba sơ kỳ, Hóa Linh Cảnh tầng ba trung kỳ, Hóa Linh Cảnh tầng ba hậu kỳ, Hóa Linh Cảnh tầng ba viên mãn!
Hóa Linh Cảnh tầng bốn!
...
Dưới sự trùng kích của năng lượng thuần khiết ở đây, bình cảnh của Hóa Linh Cảnh cứ thế bị phá đơn giản như vậy. Mãi cho đến khi đạt được Hóa Linh Cảnh tầng sáu, tu vi trong cơ thể của Lăng Tiêu mới chậm rãi dừng lại.
Mà những hơi thở sinh mạng sáng chói kia cũng im lặng hòa hợp, nhập vào mỗi một tế bào trong cơ thể Lăng Tiêu, khiến cho người hắn như hóa thành trong suốt, hào quang phát ra càng rực rỡ, mùi thơm của chân khí Tiên Thiên tản mát ra.
Đây là một loại lột xác cấp độ sống, mỗi một lần linh chủng luyện hóa đối với Lăng Tiêu cũng là một lần diễn ra lễ tẩy trần.
Thậm chí Lăng Tiêu còn cảm giác được khi mà linh chủng Thôn Thiên hoàn chỉnh, máu thịt của hắn chắc chắn sẽ phát sinh một biến hóa khó lường được.
OÀ..ÀNH!
Mà vừa lúc này, Vô Tự Thiên Thư trong thức hải của Lăng Tiêu phát sinh biến hóa.
Một sức mạnh cổ đại xa xưa thần bí đánh tới, như một đường Thiên Đạo, bá đạo mạnh mẽ. Nháy mắt đã cắn nuốt tất cả linh khí thuộc tính mộc còn thừa sót lại.
Cuối cùng, một phần rất nhỏ của Vô Tự Thiên Thư hóa thành màu vàng, sáng chói một góc nhỏ tí xíu, phú văn lượn lờ xung quanh, có sự huyền ảo gì đó tỏa ra.
Giống như từ trong Vô Tự Thiên Thư, có một thứ gì đó muốn đi ra.
"Đây là cái gì?"
Ánh mắt Lăng Tiêu mở to, tỉnh lại từ trạng thái tu luyện.
Hắn cũng đã phát hiện ra sự thay đổi của Vô Tự Thiên Thư. Đây là lần đầu tiên Vô Tự Thiên Thư chủ động cắn nuốt sức mạnh.
Ngày trước, khi Lăng Tiêu luyện hóa linh chủng Ngũ Hành, cũng sẽ sót lại một chút linh khí không thể hòa tan, rất có thể đã bị Vô Tự Thiên Thư hấp thụ.
Nhưng đó là bị động, không hề chủ động như lần này.
"Những ánh sáng bao quanh này như đang đè nén một sự huyền bí nào đó của trời đất. Chẳng lẽ là một loại bí thuật sao?"
Lăng Tiêu suy nghĩ đến khả năng đó.
Vô Tự Thiên Thư tổng cộng có một trăm lẻ tám trang, trong đó có trang thứ mười bốn là bí thuật Thôn Thiên, tương đương thứ hạng mười bốn trong Thiên Cương. Còn bí thuật Tổ Long là trang đầu của Địa Sát.
Giờ đây toàn bộ ánh sáng chín màu đã tiêu tan từ sớm, Vô Tự Thiên Thư nhìn rất bình thường, cả quyển sách đều có màu xám tro.
Nhưng trang bí thuật Thôn Thiên và bí thuật Tổ Long lại là màu vàng.
Vậy có phải là có ý nghĩa gì không? Đợi đến khi toàn bộ Vô Tự Thiên Thư đều hóa thành màu vàng, thì sẽ xuất hiện một loại bí thuật?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Tiêu bắt đầu kích động.
Kiếp trước Lăng Tiêu không thể có được bí thuật Thôn Thiên một cách trọn vẹn. Nhưng vẫn đủ để hắn trở thành người đứng đầu của Thập Đại Phong Hào, độc tôn thiên hạ, quét ngang bát hoang!
Chân Long Chí tôn cũng có bản không trọn vẹn của bí thuật Tổ Long, bản thân hắn ta cũng thành người thứ hai trên bảng Thập Đại Phong Hào, cơ thể vô địch, một quyền có thể đánh vỡ hư không.
Lăng Tiêu biết rõ sự khủng bố của bí thuật Thôn Thiên và bí thuật Tổ Long, hơn nữa hai loại bí thuật như chứa đựng sức mạnh nguyên bản nhất của trời đất, uy lực vô cùng, so với những võ học khác cũng mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí Lăng Tiêu đang nghĩ, những bí thuật này đều do thần linh trong truyền thuyết lưu lại.
Mà một trăm lẻ tám trang của Vô Tự Thiên Thư cũng tượng trưng cho một trăm lẻ tám loại bí thuật!
Mà không cần biết có phải thật hay không, giờ chỉ cần cho Vô Tự Thiên Thư cắn nuốt đủ năng lượng là có thể phơi bày ra đầy đủ rồi!
Nghĩ đến đây, lấy tâm tình của Lăng Tiêu cũng sôi máu dần.
Nếu có người có đủ một trăm lẻ tám bí thuật, vậy thì sẽ kinh khủng đến mức nào?
Nói không chừng, Lăng Tiêu có thể dựa vào sức mạnh của bản thân rùng kích Vô Thượng Thần cảnh trong truyền thuyết!