Thời điểm Lăng Tiêu giáo huấn Đặng Á Lâm đã thi triển ra quyền ý cùng kiếm ý đúng không? Chẳng lẽ Thánh tử yêu nghiệt đến như thế là do liên quan đến chính võ học trụ cột này?
"Các ngươi cho rằng chín võ học này chỉ là võ học Hoàng cấp cũ nát đúng không? Cho nên khi tu vi tăng lên là lập tức lựa chọn võ học cấp cao hơn? Nhưng bản thân lại không biết, võ học quý giá nhất của Trường Sinh Môn chính là mấy thứ các ngươi nghĩ là cũ nát này! Mắt nhìn thấy kho báu mà lại không biết."
"Trong mắt ta, đừng nói Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm, cho dù là võ học Thiên cấp cũng không sánh bằng chín võ học căn bản này!"
Lăng Tiêu lắc đầu, chậm rãi nói: "Chín võ học do Thôn Thiên tổ sư lưu lại mặc dù chỉ là võ học Hoàng cấp nhưng bản thân nó ẩn chứa tất cả tinh hoa võ học của Trường Sinh Môn."
"Giống như kiếm pháp Trường Sinh! Nếu tu luyện ra kiếm ý thì một kiếm có thể hiểu rõ vạn thứ khác. Sau này, khi tu luyện võ học bất kỳ nào của Trường Sinh Môn thì như là làm chơi ăn thật. Ngoài ra sức mạnh của kiếm pháp Trường Sinh khi bộc phát có thể so với uy lực của võ học Địa cấp."
Lăng Tiêu vừa giảng giải, bản thân nhảy từ trên đài cao xuống, tay cầm một thanh kiếm. Kiếm quang sáng chói mắt, hắn múa kiếm từ từ, khi thì mờ ảo bén nhọn, khi lại chầm chậm nhưng mạnh mẽ, mỗi cử động đều kéo theo sức mạnh trời đất, còn có tia sét xuất hiện mơ hồ.
Một đường múa kiếm mang theo sự bén nhọn, khiến rất nhiều trưởng lão đều cảm thấy sự rét lạnh của kiếm khí vụt qua mặt.
"Ý cảnh vốn là sức mạnh của Tông Sư Cảnh, ẩn chứa sức mạnh của trời đất lớn lao. Cho dù là võ học Hoàng cấp, nếu có thể hiểu ra ý cảnh thì hoàn toàn có một phần sức mạnh của Tông Sư! Mà chín võ học này có thể chính là chìa khóa cho ý cảnh của các ngươi. Chỉ cần tu luyện đến tận cùng, nhất định sẽ bộc phát ra sức chiến đấu kinh thiên động địa."
Kiếm trong tay Lăng Tiêu càng lúc càng nhanh, đến mức tạo ra tàn ảnh đầy trời, kiếm khí tung hoành. Hiện giờ hắn như có khí thế của một chúa tể muôn dân, không ngừng sản sinh ra những bộ mặt khác nhau."
"Trường Sinh Bộ Pháp nếu có thể hiểu ra ý cảnh, lấy sức mạnh gia cố cho thân thể, tốc độ tương đương với Tông Sư. Dù cường giả Long Hổ Cảnh cũng không có khả năng đuổi được ngươi. Biến hóa vô cùng, người thể vô ảnh."
Trường kiếm của Lăng Tiêu vừa thu lại, bóng kiếm đầy trời đã biến mất, mà người hắn thì bay vút ra xa, giống như hóa thành một tia chớp màu vàng, nhanh đến vô cùng.
Mà ở trong mắt mọi người, rõ ràng Lăng Tiêu chỉ vận dụng sức mạnh của Chân Khí Cảnh, nhưng mà như phá vỡ hư không mà đi, cực kỳ tiêu sái thoải mái.
"Luyện khí thuật Trường Sinh là chân khí nguyên bản của Trường Sinh, sinh sôi không ngừng, biến sức mạnh trời đất để bản thân dùng."
"... Thôn Tượng Thuật là Thôn Thiên tổ sư nhìn tượng cổ thần mà sáng chế ra. Thôn Tượng Thuật có thể cắn nuốt tinh khí, bổ sung khí huyết cho thân thể. Khi tu luyện đến bước cuối còn có thể có được "thập long thập tượng chi lực", phá núi chẻ sông, di dời thiên địa, cực kỳ khủng bố."
"Tiểu Ngũ Hành Quyền..."
Dưới sự giảng dạy của Lăng Tiêu, sự huyền bí của chín võ học cơ bản dần dần hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Những đệ tử ban đầu còn có lòng nghi ngờ, giờ thì đã phục sát đất. Mọi người tập trung tinh thần nhìn Lăng Tiêu biểu diễn chín võ học căn bản đó một lần.
Họ phát hiện, hóa ra chín võ học này ẩn chứa sức mạnh huyền ảo như thế, khiến ai ai cũng trầm mê.
Từ võ học Hoàng cấp đến Huyền cấp, Địa cấp rồi thậm chí Thiên cấp. Toàn bộ cấm địa phía sau núi hiện giờ được bao trùm bằng giọng nói của Lăng Tiêu.
Tất cả mọi người tập trung tinh thần lực, cứ thế từ từ rơi vào trạng thái thần bí.
Cây Ngộ Đạo tản ra ánh sáng trí tuệ, tinh hoa sinh mệnh tràn ngập khắp nơi hóa thành ánh sáng óng ánh như mưa rơi, nhìn rất đẹp mắt.
Khi vừa mới bắt đầu, Lăng Tiêu giảng đạo còn có rất nhiều người có thể nghe hiểu được. Nhưng dần dần các đệ tử tu vi hơi thấp bắt đầu nghe không hiểu, chỉ còn lại đệ tử chân truyền và các trưởng lão còn có thể kiên trì.
Lăng Tiêu dường như cũng rơi vào trạng thái kỳ dị. Tinh thần mấy ngàn đệ tử Trường Sinh Môn hội tụ giống như hóa thành một cơn lũ lớn, bị cây Ngộ Đạo dẫn dắt tạo thành lực lượng tinh thuần nhất. Lăng Tiêu bắt đầu hấp thu.
Giống như tâm linh, như tín ngưỡng, Lăng Tiêu cảm giác được ý niệm của mình thông suốt, tinh thần lực càng ngày càng mạnh, trong nháy mắt đã phá tan lá chắn Luyện Đan Đại Sư!
OÀ...ÀNH!
Dường như bầu trời cũng không giống với lúc trước, tán cây Ngộ Đạo che trời. Theo lời giảng của Lăng Tiêu, cây Ngộ Đạo như có một sự cộng hưởng kỳ dị.
Từng sợi ánh sáng đan xen hóa thành những đóa hoa lơ lửng bay xuống, sơn cốc lập tức xuất hiện dị tượng, tất cả khung cảnh xung quanh như làm nền cho việc Lăng Tiêu truyền đạo, hắn giờ giống như thần linh siêu phàm thoát tục.
Hoa bay đầy trời!
Lăng Tiêu không ngờ khi mình giảng đạo cho đệ tử của Trường Sinh Môn lại xuất hiện cảnh tượng hoa bay đầy trời như vậy!
Lần giảng này của Lăng Tiêu dài liên tục ba ngày ba đêm!
Mà trong đó, nhưng đệ tử nội môn và ngoại môn ngày đầu tiên chỉ trụ được mấy canh giờ.
Các đệ tử chân truyền có thể duy trì một ngày là đã đạt đến cực hạn.
Các trưởng lão Long Hổ Cảnh giữ vững được hai ngày cũng cảm giác được mình bắt đầu bị không gian ở đây bài xích, trong lỗ tai chỉ nghe được ù ù không rõ lời, cuối cùng thì không nghe được lời giảng tiếp theo.
Chỉ có Nam Cung Hiên, Nam Cung Tình, Kiếm Vô Khuyết và rải rác mấy người là có thể duy trì đến ngày thứ ba.
Trong đó nói đến cả Tả Chấn, Tuyết Vi, Liễu Phiêu Phiêu, Đặng Á Lâm cùng với hai đệ tử ngoại môn tu vi chỉ Khai Mạch Cảnh.
Đó là hai thiếu niên môi hồng răng trắng rất là đáng yêu, là một đôi huynh đệ song sinh. Mặc dù tư chất bình thường nhưng cảm ngộ lại rất cao, hai mắt trong suốt như chứa ánh sáng linh quang.
Mà thu hoạch của hai người này cũng lớn nhất, duy trì được ba ngày. Tu vi từ Khai Mạch Cảnh tầng bảy đột phá lên thẳng Chân Khí Cảnh tầng một!
Lăng Tiêu âm thầm nhớ tên hai người, sẽ nhắc nhở trưởng lão chú trọng bồi dưỡng hai người này.
Chờ đến khi mấy người Nam Cung Hiên không duy trì nổi nữa, Lăng Tiêu mới chậm rãi ngừng lại.
OÀ...ÀNH! OÀ...ÀNH!
Lần lượt từng khí thế mạnh mẽ lan ra, rất nhiều các đệ tử tu vi bắt đầu đột phá, nguyên một đám đều mừng rỡ như điên.
Lần giảng bài này của Lăng Tiêu giống như đã mở ra một cánh cửa mới cho họ. Để họ thấy được một quang cảnh khác, một thế giới khác của võ đạo.
Có một ít đệ tử càng thêm vững vàng với lập trường của bản thân, tinh thần như được tu luyện một hồi.
Nhất là về chín võ học căn bản, sau khi Lăng Tiêu biểu diễn, thứ tưởng như tầm thường đó lại hóa thành sức mạnh thần kỳ.
"Thánh tử thật lợi hại. Bây giờ ta tin tưởng Thánh tử mạnh đến như vậy bởi vì ngay từ đầu đã tu luyện chín võ học kia đến viên mãn."
"Thánh tử nhất định là thần linh hạ phàm, muốn đưa Trường Sinh Môn ta một lần nữa quật khởi! Sau khi trở về, ta sẽ tu luyện lại chín võ học nhập môn. Không tu luyện ra ý cảnh, quyết không xuất quan!"
"Đúng vậy, ba ngày Thánh tử giảng bài, ta cảm giác như là tu luyện ba năm. Ta quyết định rồi! Sau này Thánh tửu chính là thần tượng của ta. Ta sẽ thành lập Đảng Thánh Tử! Phất cờ trợ uy cho Thánh tử!"
"Đảng Thánh Tử? Chính xác, ta đăng ký."
"Ta cũng muốn gia nhập Đảng Thánh Tử."
"..."
Các đệ tử bắt đầu kích động, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu càng cuồng nhiệt và sùng bái.