Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 25: 25: Lại Đi Thanh Lâu





Hứa Vô Chu không tiếp tục về đài thi đấu, hai ngàn lượng bạc bị hắn nuốt.

Nhìn trong bát hơn hai ngàn giọt chất lỏng màu đỏ, trên mặt không khỏi mang theo vẻ tươi cười.
- Đả thông hai mạch Nhâm Đốc ở trong tầm tay, đả thông hai mạch Nhâm Đốc xong mới thật là thuế biến.

Toàn bộ Lâm An Thành, người đả thông hai mạch Nhâm Đốc không nhiều, như Thạch gia, bọn hắn còn không có cường giả như vậy.
Hứa Vô Chu nghĩ đến những điều này, lại nghe được sau lưng truyền đến tiếng hô to: 
- Ngâm thuốc tắm xong, thật là khỏi toàn bộ.

Ha ha ha, Hứa huynh đệ, ta phải hảo hảo cảm tạ ngươi.
Vũ Phong hưng phấn khó nhịn, rốt cục thoát khỏi độc tố buồn nôn kia.

Trước kia mất đi, hiện tại phải bù đắp lại, hắn không kìm chế nổi liền tìm đến Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu còn chưa kịp phản ứng, liền bị Vũ Phong nhào lên kéo về một chỗ.
Ngự Thiện Các!
Hứa Vô Chu đối với địa phương này ký ức vẫn còn mới mẻ, Vũ Phong kéo hắn vào, hô lớn: 
- Lão bản, bản thiếu bao hết, các cô nương, đều đến hầu hạ chúng ta.
Vũ Phong triệt để buông thả, lập tức đi lên oanh oanh yến yến cùng mấy cô nương.
Thấy Hứa Vô Chu còn không có phản ứng, hắn vỗ bả vai Hứa Vô Chu nói: 

- Người sống chỉ một đời, đến đây nếm thử các phong cảnh khác nhau, mới không uổng phí đời này.

Ít nhất một ngày cũng phải chơi một cảnh, đây mới là cuộc sống không uổng phí thời gian.
Hứa Vô Chu nhìn Vũ Phong bị oanh oanh yến yến vây quanh, cũng nhịn không được giơ ngón cái lên, một ngày một cảnh, cái từ này ngươi dùng rất hoàn mỹ.
- Mau tới chơi đi!
Vũ Phong thấy Hứa Vô Chu không nói lời nào, hắn dùng tay đẩy một cái, mấy cô nương bị đẩy vào trong ngực của Hứa Vô Chu, trái ôm phải ấp.
Năm đó Hứa Vô Chu cũng là khách quen trà trộn vũ trường, nên không kháng cự hoàn cảnh như vậy, chẳng qua cảm thấy các cô nương trong ngực tiêu chuẩn hơi kém một chút, để hắn không có hứng thú.
- Nghiệt chướng!
Hứa Vô Chu đang muốn lựa chọn cô nương tốt một chút, còn chưa lựa xong đã nghe một tiếng gầm lên giận dữ.
Hứa Vô Chu quay đầu nhìn, nhìn thấy Tần Lập đứng ở đó.
Thân thể Hứa Vô Chu run một cái, suýt nữa té lăn trên đất.
- Cái kia...!Nếu như ta nói...!Lần này không phải ta muốn đi dạo thanh lâu, ngài tin sao?
Tần Lập tức muốn nổ tung, hôm nay biểu hiện Hứa Vô Chu để hắn rất hài lòng.

Đang muốn để Hứa Vô Chu bắt đầu nếm thử tiếp nhận sản nghiệp Tần gia, tây thành là Hứa Vô Chu vì Tần gia giành lại, muốn nhường cho hắn đi tây thành thử một chút.
Hứa Vô Chu không trở về hội trường, hắn phái người đi tìm Hứa Vô Chu, lại nghe nói Hứa Vô Chu đi thanh lâu.
Nhìn Hứa Vô Chu trái ôm phải ấp, Tần Lập xanh mặt.

Có lẽ gia hỏa này chịu nhục âm thầm tu hành, nhưng tính nết tuyệt đối không tốt, ít nhất hắn chưa từng thấy qua người nào háo sắc như thế.
- Trói lại! Mang về giam lại cho ta!
Tần Lập giận dữ hét, hắn muốn mài đi thói quen háo sắc của hỗn đản này. 
- Một vạn lượng! Hết rồi! Con mẹ nó Vũ Phong, về sau đừng có rơi vào tay lão tử.
Hứa Vô Chu bị giam trong một gian phòng ở Tần gia, hắn rất bi thương.

Một vạn lượng a, vốn Tần Lập đã đáp ứng cho hắn, nhưng bây giờ đừng hy vọng nữa. 
- Vũ Phong! Ta nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một vạn lượng!
Bất quá, nhìn thấy cửa lớn đóng chặt.

Hứa Vô Chu cảm thấy tới nhà này làm con rể đúng là không có chút danh phận gì. 
Lão bà không để cho đụng, một lời không hợp bị giam lại, mỗi ngày đều bị Tần Lập nhìn chằm chằm, hết lần này tới lần khác mình còn không có cách nào.

Thời gian này trôi qua rất biệt khuất, cuộc sống tự do, mới là điều duy nhất đáng ngưỡng mộ.
Hứa Vô Chu nghĩ, có nên vụng trộm ở bên ngoài mua một biệt viện, lúc không có chuyện gì thì sống ở đó, làm việc gì cũng thuận tiện.

Ân, mua về mấy nha hoàn tuổi trẻ mỹ mạo hầu hạ, thời gian trôi qua sẽ vô cùng dễ chịu nha. 
Chỉ là hiện tại hắn quá nghèo, mua không nổi một biệt viện.


Trọng yếu nhất chính là thực lực hắn quá yếu, không có Tần gia che chở, rất nhanh sẽ bị người giết chết.
- Xem ra phải tăng thực lực lên mới được, đả thông bát mạch sẽ có thể đối mặt nguy hiểm.
Hứa Vô Chu nói thầm.
- Ừm, trước định ra một mục tiêu nhỏ, để bản thân làm một tiểu gia.
Mấy ngày qua, Hứa Vô Chu đã quen thuộc thế giới này, bắt đầu có tính toán của mình.

Người Địa Cầu, trong suy nghĩ chính là phải có tiền có nhà. 
- Cạch!
Thời điểm Hứa Vô Chu nghĩ đến những chuyện này, thấy cửa lớn mở ra, Tần Khuynh Mâu đi tới.
Hứa Vô Chu khẽ giật mình, ngược lại không nghĩ tới nàng sẽ đến thăm mình.
- Chịu nhục lâu như vậy, sau khi thành danh vì sao còn muốn giống như lúc trước.
Trong giọng nói của Tần Khuynh Mâu mang theo thất vọng.
- Ngươi quan tâm là chuyện này?
Hứa Vô Chu hỏi Tần Khuynh Mâu.
- Ta đi thanh lâu ngươi ăn dấm?
- Ta...
Tần Khuynh Mâu dừng một chút nói tiếp.
- Nếu ngươi đi làm chuyện như vậy vì kiểm chứng xem ta có ăn dấm hay không, vậy thì không cần thiết.

Ngươi và ta quen biết lâu như vậy, hẳn biết tính của ta.
- Chính là không thích ta chứ gì.

Có phải do ta quấn quít dây dưa ngươi không buông, ngươi cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nếu không phải có hôn ước, thì không muốn nhìn thấy ta đúng không.

Hứa Vô Chu nghĩ thầm nếu đổi lại hắn là Tần Khuynh Mâu, lấy đức hạnh của Hứa Vô Chu trước kia, sớm đã dùng chân đạp chết, Tần Khuynh Mâu còn có thể nhịn được gả cho hắn, Hứa Vô Chu đã cảm thấy nữ nhân này đúng là hiền thê lương mẫu.
Nhưng lời này Tần Khuynh Mâu nghe, lại có cảm giác hắn âm dương quái khí châm chọc, nàng giải thích: 
- Ta không có nghĩ như vậy, ta từ nhỏ liền biết phải gả cho ngươi.

Cho nên ta cố gắng nếm thử sinh hoạt cùng ngươi, thậm chí sau khi gả cho ngươi cũng cố gắng muốn cùng ngươi sinh hoạt, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Hứa Vô Chu hỏi.
- Chỉ là tình cảm con người, có đôi khi căn bản không phải lý trí có thể khống chế, ta cũng không ép buộc được mình.
Ánh mắt của Tần Khuynh Mâu có chút ảm đạm.
Hứa Vô Chu cười cười, ngược lại không hề tức giận.

Cô gái tốt nào sẽ thích tên Hứa Vô Chu kia.
- Đều nói thiếu nữ có mộng tưởng, ngươi thích dạng nam nhân như thế nào?
Hứa Vô Chu hỏi Tần Khuynh Mâu.
Tần Khuynh Mâu lắc đầu nói: 
- Ta chưa từng có mộng tưởng như vậy, ta từ nhỏ đã cố gắng để cho mình thích ngươi, cố gắng để phu quân trong mộng biến thành bộ dáng giống ngươi, nhưng...!Đối với ngươi...!sau khi tuyệt vọng, thì rốt cuộc không còn mộng tưởng gì.

Nếu như còn có mộng tưởng, có lẽ chính là sách, ta chỉ thích đọc sách.
Đột nhiên Hứa Vô Chu có chút đau lòng, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tần Khuynh Mâu, lông mi của nàng rất dài, lóe lên một cỗ mị khí..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.