Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 15: Chỉ 1 cây cỏ cứu mạng





"Ngươi đi thông báo với Từ bá phụ là tiểu tử của Trần gia Trần Bân Nhiên cầu kiến." Trần Bân Nhiên thản nhiên nói.

Những người khác nghe vậy, rất nhiều ánh mắt nhìn vào Trần Bân Nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên, thiếu niên này là ai mà không cần xếp hàng lập tức có thể trực tiếp cầu kiến Thiên Sư luyện đan Từ Nghiễm Hối.

"Nếu là Bân Nhiên hiền chất tới thì không cần thông báo, trực tiếp vào là được." Một giọng cười sang sảng vang lên ở bên trong.

"Đa tạ Từ bá phụ chiếu cố."

Trần Bân Nhiên hơi thi lễ về hướng nội sảnh, sau đó cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ đi vào nội sảnh.

"Ngươi cũng cùng ta vào đi."

Đi đến một nửa thì hắn giống như là vừa nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn Tịch Thiên Dạ với ánh mắt miệt thị.

Tịch Thiên Dạ cười cười, cũng không nói cái gì, đi theo hắn tới nội sảnh.

Nội sảnh bố trí lịch sự tao nhã, lư hương lượn lờ những làn khói xanh biếc, có công dụng thanh tỉnh tinh thần.

Một người trung niên mặc trường bào trắng khoanh chân trên giường, trông có vài phần tiên phong đạo cốt, chính là luyện đan Thiên Sư Từ Nghiễm Hối.

Bên cạnh chiếc giường có một nam tử trung niên mập mạp mặc một cái trường bào màu xanh lá đang ngồi trên chiếc bàn bát tiên, người này sắc mặt xanh đen, hai mắt vô thần, bên trong khóe mắt hõm xuống, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.

Từ trong ánh mắt của hắn thì có thể thấy một sự tuyệt vọng.

Đây là một người đã mất đi hy vọng.

"Từ bá phụ."

Trần Bân Nhiên nhìn thấy Từ Nghiễm Hối, trong khoảnh khắc liền không có bất kỳ sự kiêu căng nào, rất cung kính hành lễ.

Mạnh Vũ Huyên thấy vậy cũng không dám chậm trễ chút nào, cũng cung kính hành lễ.

Tịch Thiên Dạ làm như không trông thấy người đang ngồi đả tọa trên giường, vừa mới vào thì ánh mắt đã nhìn vào người trung niên mập mạp.

"Trần hiền chất không cần đa lễ, vị này hẳn là cháu dâu đi, quả nhiên rất là xinh đẹp." Từ Nghiễm Hối cười nhạt nói.

Mạnh Vũ Huyên nghe vậy mặt liền liền đỏ lên, thẹn thùng liếc mắt nhìn Trần Bân Nhiên.

"Vị bằng hữu này là?"

Từ Nghiễm Hối nhíu mày nhìn Tịch Thiên Dạ, người này từ lúc vào nhà đã không có liếc qua chủ nhà một cái, có thể nói là không có phép tắc. Nhưng đây cũng là người mà Trần Bân Nhiên dẫn tới nên hắn cũng không tiện chỉ trích vài câu.

"Hắn tên là Tịch Thiên Dạ..."

Miệng Trần Bân Nhiên nhếch lên một tia cười lạnh, nói ra một nửa dừng lại một chút, sau đó liền không có thanh âm. Nhưng môi của hắn vẫn đang chuyển động, đương nhiên là đang truyền âm.

Từ Nghiễm Hối ánh mắt chớp động vài câu, mở mồm một chút rồi cười lạnh.

"À há, thì ra là người đến khám bệnh a."

Gương mặt của Từ Nghiễm Hối cười lên nhưng lại giống như không cười nhìn Tịch Thiên Dạ, thản nhiên nói: "Đến, để ta nhìn ngươi xem ngươi có vấn đề gì."

"Ngươi hãy đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích, cũng không cần xem mạch, ta chỉ cần dùng mắt mở thần nhãn ra xem một chút là được."

"Ồ? Ngươi hẳn là mắc phải thích ngủ chứng đi. Đúng rồi, đừng cầu y, tình trạng của ngươi không cứu được, về nhà chuẩn bị hậu sự đi, ngươi trời sinh liền là một tên phế nhân, sống không quá 25 tuổi."

"Ha ha!"

Trần Bân Nhiên nhịn không được liền bật cười ha ha.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi có nghe thấy không, luyện đan Thiên Sư đã nói hết rồi, ngươi trời sinh chính là một tên phế nhân, không cứu được, về nhà chuẩn bị hậu sự đi."

Trong mắt Trần Bân Nhiên tỏ ra vẻ trào phúng, thằng ngu này, thật sự cho là ta dẫn ngươi tới Luyện Đan Thiên Sư để khám bệnh ư, thật là mơ mộng hão huyền!

Mạnh Vũ Huyên than nhẹ một tiếng, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, cúi đầu không nói.

Nhưng mà Tịch Thiên Dạ vẫn không nhìn bọn hắn, tựa hồ coi bọn họ là thành không khí. Ánh mắt nhìn trung niên mập ra mập mạp nói: "Ngươi chính là Hội Trưởng của Viên Cao thương hội Trương Viên Cao?"

Người đàn ông trung niên một mực ngẩn người đột nhiên lấy lại tinh thần, liếc mắt nhàn nhạt nhìn Tịch Thiên Dạ không nói gì, đứng dậy trong yên lặng để chuẩn bị rời đi.

"Cái tên lang băm Thiên Sư miệng thối kia không có năng lực chữa bệnh cho ngươi à?" Tịch Thiên Dạ tiếp tục nói.

"Ngươi nói cái gì?"

Ánh mắt của Từ Nghiễm Hối trở nên âm trầm, hùng hổ nhìn Tịch Thiên Dạ, một tên ranh con không có bối cảnh lại dám nói hắn như vậy!

Trên người hắn tỏa ra uy áp rất đáng sợ, lấy hắn là trung tâm rồi lan tỏa tứ phía.

Đó là uy áp của cường giả Thiên cảnh.

Có thể xưng là Thiên Sư thì phải chỉ có trình độ luyện đan là Thiên giai mà tu vi cũng nhất định phải đạt tới Thiên Cảnh.

Uy áp của Thiên Cảnh không phải tu sĩ phổ thông có thể chịu đựng được.

Bên trong gian phòng thì ngoại trừ người trung niên mập mạp biểu lộ ra gương mặt lạnh tanh đó cũng không có cử động gì cả.

Nhưng gương mặt của Trần Bân Nhiên cùng Mạnh Vũ Huyên đều biến sắc.

Cho dù Trần Bân Nhiên có Tông cảnh tu vi, nhưng Tông cảnh cùng Thiên Cảnh có chênh lệch quá lớn, cho dù chỉ là uy áp nhưng cũng không thể chịu đựng được.

Riêng Mạnh Vũ Huyên sắc mặt trắng bệch, thân thể trở nên run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra làm ướt hết quần áo, sắp không chịu nổi, suýt nằm rạp xuống mặt đất.

Nhưng mà khi uy áp thả ra đã lấy Tịch Thiên Dạ là trung tâm nhưng trông dáng vẻ của Tịch Thiên Dạ lại tỏ vẻ không có ảnh hưởng. Thậm chí không nhìn lấy Từ Nghiễm Hối một cái. Tiếp tục thản nhiên nói: "Cái tên Thiên Sư đó sợ là ngươi trúng độc gì cũng không biết đi, nhưng mà ta lại biết, lại còn có thể chữa được căn bệnh đó."

"Ngươi nói cái gì!"

Gương mặt không biểu cảm của tên trung niên mập mạp bỗng dưng tỏ ra vẻ hứng thú, lấy lại tinh thần nhìn Tịch Thiên Dạ.

Trong lúc đó thì hắn bùng nổ ra một tầng uy áp, trực tiếp ép tan uy áp của Từ Nghiễm Hối, bảo vệ triệt để Tịch Thiên Dạ, giống như là ai dám đụng đến một cộng long tơ của Tịch Thiên Dạ thì hắn sẽ liều mạng với người đó.

Là Hội Trưởng của một trong năm Đại Thương Hội của Trường Thương thành, đem một cái thương hội phát triển đến độ cao này thì Trương Viên Cao tự nhiên không thể là người bình thường, tu vi của hắn cao hơn Từ Nghiễm Hối rất nhiều.

Chịu đựng uy áp của Trương Viên cao khiến sắc mặt của Từ Nghiễm Hối trở nên kịch biến.

Mạnh Vũ Huyên nằm rạp xuống đất không thể sát hơn được nữa, còn Trần Bân Nhiên cong người dựa vào vách tường, cắn chặt răng, cố gắng để mình không phải nằm rạp xuống. Thân là con cháu đời sau của Quý Tộc nên hắn cũng có niềm kiêu ngạo của hắn, sự kiêu ngạo không cho phép hắn nằm xuống.

"Ngươi vừa mới nói cái gì." Trương Viên Cao khẩn trương nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ.

"Ta nói là chất độc trên người của ngươi, ta có thể trị được." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Ha ha, làm trò cười cho thiên hạ, ngươi một cái phế vật vậy mà lại dám khẩu xuất cuồng ngôn, thật không sợ chết à." Trần Bân Nhiên trào phúng cười to, cho rằng Tịch Thiên Dạ điên rồi. Hắn không cam tâm, vốn là hắn muốn trêu đùa Tịch Thiên Dạ, kết quả lại làm mình trở nên chật vật như vậy.

"Ngươi có thể trị được à!"

Trung niên mập mạp lại không để ý nhiều đến như vậy, nhào tới cầm lấy ống tay áo của Tịch Thiên Dạ, giống như người chết đuối vớ được cộng cỏ.

"Ngu muội, Trương Viên Cao, ngươi sẽ không cho là hắn thật sự có thể cứu ngươi à, thật là tức cười." Từ Nghiễm Hối cười lạnh nói.

Loại độc trên người Trương Viên Cao hắn chưa từng thấy bao giờ, nhưng tuyệt đối không phải loại độc bình thường.

Hắn chắc chắn rằng, bên trong đan hội sẽ không có luyện đan sư nào có thể cứu Trương Cao Viên. Thậm chí những luyện đan sư Tôn giả cao quý cũng không nắm chắc có thể giải được loại độc kia. Trước kia Trương Viên Cao cũng không phải là không mời Luyện Đan Sư Tôn Giả ra tay, nhưng vẫn không cứu được.

Trương Viên Cao nghe vậy, hi vọng trong mắt giảm xuống.

Đúng a!

Hắn tìm rất nhiều luyện đan Thiên Sư nhưng vẫn không có biện pháp nào, thậm chí bỏ ra rất nhiều tiền của để mời một vị Luyện Đan Sư Tôn Giả ra mặt nhưng vẫn bất lực, một thiếu niên làm sao có thể trị cho hắn được?

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.