"Còn làm gì nữa ngoài việc tham tiệc sinh nhật của Thiên Huân Quận Chúa, cơ hội này rất khó có được a." Mã Vinh Phát nói.
Tịch Thiên Dạ nhíu mày, hắn đối với cái tiệc mừng sinh nhật này không quá hứng thú.
"Đừng ngẩn người nữa mau tranh thủ thời gian thay quần áo đi, lễ phục của ngươi ta đã chuẩn bị xong hết rồi." Mã Vinh Phát đem một cái túi ném lên giường, hối thúc Tịch Thiên Dạ thay quần áo.
"Ta không muốn đi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Cái gì, ngươi không muốn đi á!"
Mã Vinh Phát gằn giọng.
“Lúc trước ngươi bảo là rất thích Thiên Huân Quận Chúa à? Ta cố gắng hết sức để lấy được tấm thiệp mời này cho ngươi mà giờ ngươi lại không muốn đi!" Hiện tại Mã Vinh Phát rất muốn bóp chết Tịch Thiên Dạ.
Tiệc rượu của Thiên Huân Quận Chúa thì không phải là ai cũng có tư cách tham dự, chỉ vì lấy cho Tịch Thiên Dạ một tấm thiệp mời mà hắn phải nhờ vả rất nhiều mối quan hệ.
“Có phải ngươi sợ là khi đang đi trên đường lại ngủ thiếp đi làm ảnh hưởng hình tượng của mình trước mặt nữ thần à? Yên tâm đi! Ngươi làm cái gì thì chắc chắn Thiên Huân Quận Chúa sẽ không để ý tới đâu, đừng có lo lắng về bất cứ việc gì."
Mã Vinh Phát không khách khí đả kích Tịch Thiên Dạ một cái.
Hắn chỉ là mang Tịch Thiên Dạ đi gặp Thiên Huân Quận Chúa kia một lần mà thôi căn bản thì hai người chắc chắn sẽ không phát sinh quan hệ gì.
"Được rồi."
Tịch Thiên Dạ nhẹ gật đầu, ý tốt Mã Vinh Phát, hắn không thể cự tuyệt.
Trong trí nhớ của Tịch Thiên Dạ thì Thiên Huân Quận Chúa có một chút ấn tượng.
Là thiên kiêu chi nữ, quận chúa của Lan Lăng Quốc, dùng thiên phú trác tuyệt thi vào Nội môn của học viện, được học viện công nhận là một trong thập đại mỹ nữ, tất cả hào quang tụ lại trong người, không biết đã làm khuynh đảo bao nhiêu trang tuấn kiệt.
Trước khi Tịch Thiên Dạ thức tỉnh trí nhớ của Tiên Đế thì cũng chỉ là một thiếu niên nửa tỉnh nửa mê nên đối với phái nữ xinh đẹp chắn chắn sẽ sinh ra tình cảm.
Đối với Thiên Huân Quận Chúa kia thì khi còn nhỏ Tịch Thiên Dạ đã gặp qua một lần.
Tịch Thiên Dạ buồn cười lắc đầu, ai mà không có một thời thanh xuân.
Trường Thương Thành ở trong 12 quận nam vực của Lan Lăng Quốc tuyệt đối là thành thị đứng đầu, phát triển hơn mười một quận khác.
Nội thành tấc đất tấc vàng, người có thể mua đất ở Trường Thương Thành không phú thì quý.
Thiên Huân quận chúa ở trong Trường Thương Thành có một tòa đại viện, có thể nói nàng là một đại phú hào. Lúc này ngựa xe xếp hàng ở trước phủ đệ dài dằng dặc nối liền không dứt.
Những người đến đều là những người tôn quý, trong tay mang theo lễ vật, nối đuôi nhau mà vào, mồm mở lời chúc mừng không ngớt.
"Không hổ là Thiên Huân quận chúa, một tiệc sinh nhật mà đã có khí thế như vậy." Mã Vinh Phát hâm mộ nói.
Lúc này, Mã Vinh Phát đã mang theo Tịch Thiên Dạ bước vào phủ đệ quận chúa
Phủ Quận chúa có bảy lối vào bảy lối ra, trang trí vườn hoa, hòn non bộ, hồ nước, đình nghỉ mát, phi các rất hài hòa... Cho thấy độ xa hoa của phủ Quận Chúa.
Từ cửa chính đi đến sảnh ngoài thì chỉ cần vượt qua ba khoảng trăm thước.
Trên đường đi, không ít người nhìn thấy Mã Vinh Phát, dồn dập đi lại chào hỏi.
Là dòng chính của Mã gia, địa vị của Mã Vinh phát cũng không thấp hơn Thiên Huân quận chúa bao nhiêu
Hắn đi đến chỗ nào, thì có âm thanh lấy long truyền đến.
Còn Tịch Thiên Dạ giống như một vật làm nền cho Mã Vinh Phát không có ai quan tâm đến hắn.
Rất nhanh, hai người đã đi tới *yến thính
*nơi tổ chức tiệc
Yến thính kỳ thật không phải ở trong phòng mà là ở một chỗ bên trong hoa viên của Phủ Quận chúa, trong đó sân đủ lớn để bày tiệc cả trăm bàn.
"Ta đi gặp mặt quận chúa, ngươi đừng có chạy lung tung, đồ trên bàn có thể tùy tiện mà ăn nhưng tuyệt đối không thể đi vào vòng trong."
Mã Vinh Phát thấp giọng dặn dò.
Hắn đi gặp mặt quận chúa, đương nhiên không thể mang theo Tịch Thiên Dạ, lấy thân phận của Tịch Thiên Dạ mà cưỡng ép bái phỏng thì chỉ là tự rước lấy nhục.
Còn ở bên vòng trong thì cần phải có thân phận đầy đủ mới được đi qua. Những người khác hoặc là gia nô, người thân thì chỉ được phép đợi ở vòng ngoài.
Tịch Thiên Dạ gật gật đầu, hắn không có tâm tình để tham gia náo nhiệt.
Dặn dò lại vài câu thì Mã Vinh Phát sửa sang lại quần áo, nhanh chân hướng về phía vòng hạch tâm mà đi.
Lấy thân phận của hắn cho dù là Quận Chúa cũng không dám sơ suất tất nhiên là sẽ ngồi ở vị trí chủ bàn.
Tịch Thiên Dạ tùy tiện tìm một góc khuất không ai chú ý ngồi xuống.
"Huynh đệ, ngươi cũng là gia nô hộ tống chủ nhân đến đây hoặc là người nhà ư?"
Một tên thiếu niên trên mặt mọc nhiều tàn nhang bu lại hỏi.
Bàn này của Tịch Thiên Dạ cũng chỉ có 7 người.
Trừ hắn ra thì còn có hai người thiếu niên, một thiếu nữ, hai mỹ phụ trung niên cùng với một tiểu nữ hài.
Nếu như ngồi ở chỗ này thì sợ là thân phận đều không cao, không phải gia nô, người nhà thì cũng là quý tộc bình thường.
Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Thiếu niên tàn nhang thấy Tịch Thiên Dạ lạnh lùng như vậy, nhếch miệng, ngạo nghễ nói: "Cha ta chính là hội trưởng của Vân Đức Thương hội, đang ngồi ở trong bàn chính cùng trò chuyện với quận chúa điện hạ."
Nhưng mà, Tịch Thiên Dạ vẫn không thèm để ý đến hắn.
Thái độ bất cần nhân tình như thế làm cho những người cùng bàn khác không nhịn được mà quay sang nhìn, trong long hơi ngạc nhiên mà suy đoán Tịch Thiên Dạ rốt cuộc là ai mà cao ngạo như thế
Nhưng nếu thân phận tôn quý, vì sao lại ngồi ở chỗ này?
Tàn nhang thiếu niên âm thầm tức giận, bất kể thế nào thì hắn vẫn là con trai của Hội Trưởng Vân Đức thương hội, từ xưa đến nay chưa từng có ai bỏ qua hắn như Tịch Thiên Dạ.
Những người trong bàn khác cũng nhíu mày, đối với Tịch Thiên Dạ không có hảo cảm
Tịch Thiên Dạ lại là dạng người mặc kệ người khác đối đãi với mình như thế nào, đường đường là Tiên đế há lại để ý đến ánh mắt của thế nhân.
Trong mắt hắn, dù cho toàn bộ chúng sinh của Thế Giới Hồng Hoang so với mấy cái lá khô héo úa cũng không khác nhau là mấy.
Trong mắt cường giả chí tôn thì chưa từng phân biệt cao sang nghèo hèn, tất cả đều bình đẳng
"Đại ca ca kia thật lạnh lùng a."
Tiểu nữ hài núp vào lồng ngực của mẫu thân, sợ sệt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
"Niếp Niếp đừng để ý đến hắn, hắn không phải người tốt, sau này ngươi không được học theo hắn." Mỹ phụ ôm nữ hài, coi Tịch Thiên Dạ thành người xấu để giảng dạy.
"Mau nhìn, đó là hoàng tử thứ mười bảy của Lan Lăng Quốc, Hướng Văn Khải. Hắn cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của Quận Chúa à?."
"Hoàng tử thứ mười bảy này chính là hoàng tử có năng lực tranh đoạt Hoàng Vị a, thể diện của Thiên huân Quận chúa thật là lớn."
"Đây không phải là Tam thiếu gia của Uy Vũ tướng quân phủ sao."
"Đó là con trai quận trưởng quận Lạc Vũ, Tần Quế Sinh ư."
...
Trong hoa viên, tiếng nghị luận dồn dập, tất cả đều đang nghị luận về các đại nhân vật có mặt ở đây.
Một mỹ phụ ngồi cùng bàn với Tịch Thiên Dạ kéo tay thiếu niên tàn nhang chỉ về hướng một thanh niên mà nói:
"Trương nhi, mau nhìn! Vị kia chính là Trần Bân Nhiên Trần công tử của Lô Hề quận, gia gia hắn là người đứng đầu thủ vệ quân của Lô Hề quận, mà gia tộc bên ngoại của hắn là một trong năm gia tộc đứng đầu quận Lô hề, Tô gia, địa vị rất tôn sùng."
"Mà thiên phú của hắn lại rất trác tuyệt, thi vào Nội môn của học Viện Trường Thương,tiền đồ về sau không thể định được. Ngươi về sau thi vào Học Viện Trường Thương thì nhất định phải nghĩ hết biện pháp để kết giao với hắn, tạo ra quan hệ với hắn thì ngươi sẽ không phải phấn đấu trong 30 năm."
Gương mặt của mỹ phụ hiện ra sự hớn hở, tổng bộ của Vân Đức thương hội đặt ở Lô Hề quận, nếu được vị công tử gia của Lô Hề quận chiếu cố thì sau này sẽ thăng chức rất nhanh.
Tịch Thiên Dạ nhàm chán dời hướng của ánh mắt, ánh mắt hắn đọt nhiên ngưng tụ lại
Ánh mắt của hắn cũng không phải là nhìn Trần Bân Nhiên, mà là người thiếu nữ nép vào Trần Bân Nhiên như chim nhỏ.
Thiếu nữ kia mặc một bộ lễ phục màu trắng rất lộng lẫy, trên chân mang một đôi giày cao gót màu trắng viền bạc, cái giày kia nhìn qua trông vô cùng quý giá, sử dụng da thú hoang đắt đỏ để làm ra, chiếu lấp lánh, làm vóc người cao gầy được tôn lên trông vô cùng cao quý. Phối hợp với dung nhan xinh đẹp của nàng thì rất là hoa lệ, đứng ở trong một đám người thì rất là chói mắt.
"Mạnh Vũ Huyên."
Trong mắt củaTịch Thiên Dạ lóe lên một ít trầm tư.
Trong trí nhớ của Tịch Thiên Dạ, Mạnh Vũ Huyên là một người khá là sâu sắc.
Người đứng bên cạnh Mạnh Vũ Huyên là Trần Bân Nhiên hình như đã cảm nhận được ánh mắt của Tịch Thiên Dạ cười ngạo nghễ, duỗi tay ôm lấy chiếc eo thon của Mạnh Vũ Huyên, cười nhạt nói: "Vũ Huyên, có người đang ngó chừng ngươi a, Tịch Thiên Dạ vẫn không quên được ngươi."
Mạnh Vũ Huyên nghe vậy thì đuôi lông mày cau lại, tìm về hướng ánh mắt của Trần Bân Nhiên, quả nhiên đã trông thấy Tịch Thiên Dạ.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Trong lòng Mạnh Vũ Huyên nghi hoặc, dùng thân phận của Tịch Thiên Dạ, không có khả năng có tư cách tới tham gia tiệc sinh nhật của Thiên Huân quận chúa, dù cho ngồi ở ngoại vi cũng không đủ tư cách.
"Trần ca ca, chuyện của ta với hắn bây giờ đã là quá khứ, không có quan hệ gì với nhau, ta sẽ nói rõ ràng với hắn." Mạnh Vũ Huyên giải thích nói.
Nói xong, liền đi tới phía Tịch Thiên Dạ.
Trong lúc đi cũng làm vô số người chú ý, những người xung quanh đều rất ngạc nhiên. Làm bạn gái của Trần Bân Nhiên, Thiếu nữ kia không thể ngồi ở ngoại vi được. Không nói là ngồi ở bàn chủ, chí ít cũng có thể ngồi ở bàn trong, nàng còn chạy tới khu vực ngoại vi này làm gì.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi tới nơi này làm gì?"
Ánh mắt của Trần Vũ Huyên nhìn về phía Tịch Thiên Dạ không có một chút gợn sóng nào, giống như là đang nhìn một người xa lạ.
"Hình như cũng không có quan hệ đến ngươi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Nhìn lên người nữ nhân xinh đẹp trước mặt này, nghĩ lại có chút uất ức, từng chuyện xưa không ngừng hiện ra trong đầu hắn.
Mạnh Vũ Huyên, bạn gái cũ của Tịch Thiên Dạ.
"Ngươi làm gì tự nhiên không liên quan gì đến ta, ta tới đây chỉ là để nói cho ngươi biết, chúng ta đã kết thúc, hi vọng ngươi đừng mong sửa chửa được mối tình này, đừng quấn lấy ta, càng đừng quấy rầy đến hạnh phúc của ta. Ta đã tìm được người yêu vừa ý, lại còn rất hạnh phúc."
Mạnh Vũ Huyên lạnh lùng nói.
Mặc dù bọn hắn đã sớm chia tay, mặc dù trước đó nàng không có tìm bạn trai, nàng thật sợ Tịch Thiên Dạ biết nàng cùng Trần Bân Nhiên kết giao, liền bắt đầu sửa chữa mối quan hệ mà quấn lấy nàng không ngớt, khiến cho Trần Bân Nhiên đối nàng sinh ra bất mãn.
"Dây dưa không ngớt?"
Trong lòng Tịch Thiên Dạ thầm mỉm cười. Mạnh Vũ Huyên a Mạnh Vũ Huyên, không ngờ ngươi lại coi trọng bản thân mình đến vậy.
"Nếu đã tìm được ý trung nhân, vậy thì chúc ngươi hạnh phúc." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Một câu chúc phúc, một câu đoạn tình, không cần nói lời ác độc, người từng yêu, bây giờ đơn giản cũng chỉ là người lạ mà thôi.
"Hi vọng ngươi có thể nói được làm được." Mạnh Vũ Huyên thản nhiên nói.
"Ta cùng ngươi, căn bản cũng không nhận biết." Một câu này đã phân rõ giới hạn của hai người.
Mạnh Vũ Huyên giống như đã đạt được đáp án vừa ý, liếc mắt nhìn Tịch Thiên Dạ thật lâu, sau đó quay người mà đi, hết sức dứt khoát, không quay quay đầu nhìn lại một lần.
Nhìn bóng lưng của Mạnh Vũ Huyên bước đi, Tịch Thiên Dạ bình tĩnh như nước. Nếu là thiếu niên Tịch Thiên Dạ hẳn là rất thương tâm.
Năm đó Tịch Thiên Dạ trùng hợp gặp Mạnh Vũ Huyên ở ven hồ sau đó thì quen biết, hiểu nhau rồi mến nhau, thoáng chốc đã qua sáu năm.
Thời điểm đó thì tuổi của Mạnh Vũ Huyên còn nhỏ, nàng rất đơn thuần nên cũng không để ý địa vị của Tịch Thiên Dạ thấp hay cao, thực lực có mạnh hay không. Khi yêu một người, nàng chỉ thích bản thân, khuôn mặt, tính cách của người đó.
Nhưng mà hồng trần vạn trượng, lòng người cuối cùng đã biến hóa.
Tịch Thiên Dạ cầm lấy rượu đặt ở trên bàn, uống một hơi cạn sạch, coi như thay quá khứ làm một cái từ biệt đi.
Trần Bân Nhiên liếc mắt đắc ý nhìn Tịch Thiên Dạ, sau đó ôm eo thon của Mạnh Vũ Huyên, ngạo nghễ hướng về phía trung tâm tiệc rượu mà đi.
Mỹ phụ ngồi cùng bàn liếc mắt khinh bỉ, té ra là một kẻ đáng thương bị nữ nhân vứt bỏ.
Cũng đúng, Trần Bân Nhiên công tử là nhân vật cao quý bậc nào, so sánh với hắn, đơn giản như trời với đất.
Qua ba lần rượu, bầu không khí bên trong hoa viên dần náo nhiệt, không ngừng có người mời rượu, qua lại kết giao.
Khu vực đất trống trung ương có từng vũ cơ mỹ lệ nhảy múa uyển chuyển, rất lộng lẫy.
"Nếu quận chúa điện hạ có nhã hứng như thế thì ta xin phụng bồi."
Trong bữa tiệc, một tên thiếu niên áo trắng ở vòng chủ bàn đứng lên, nhanh chân đi về phía đất trống trung ương, long hành hổ bộ, hăng hái.
Tô Tri Thần!
Tịch Thiên Dạ nhắm đôi mắt lại, người chỉ thị bốn người Vương Tử Thành mưu hại hắn chính là người này, không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy.