Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 7: Nhất Kiếm Như Sương



Tô Tri Thần mặc một bộ áo trắng trông rất phong lưu lỗi lạc, dung mạo của hắn thật giống Phan An*.

*Phan An là một đại mỹ nam của trung quốc, ông tổ của chế độ một vợ một chồng của thời cổ đại trung hoa là một nhà văn thơ thời Tây Tấn

Khi hắn đi ra thì ánh mắt của một số thiếu nữ lộ ra vẻ mê ly, tay bịt lại cái miệng nhỏ nhắn, trong long kích động không nói lên lời, giống như đã tìm thấy bạch mã hoàng tử của đời mình.

"Oa, đó là Công Tử Tô Tri Thần trong truyền thuyết ư, là thiên tài đệ nhất của học Viện Trường Thương đời này, nghe nói là trước đây không lâu đã đột phá phàm cảnh cửu trọng thiên, đây chính là người đầu tiên trong vòng ba năm nay đột phá Phàm Cảnh tầng chín của Học Viện, nếu được gả cho hắn thì cho dù sống ít đi mười năm ta cũng chịu."

"Đừng có nằm mơ, Tô công tử là nhân vật bực nào, tiền đồ tương lai không thể định được, chỉ là một nữ tử của một cái tiểu gia tộc thì làm sao lọt vào mắt của Tô Tri Thần công tử được."

"Phàm cảnh tầng chín, đây chính là nhân trung chi long a! Một học viên bất kỳ của Học Viện Trường Thương Đạt tới Phàm cảnh tầng chín trong lịch sử thì thành tựu tương lai rất bất phàm. Thậm chí có hơn một nửa số người đạt tới Phàm cảnh tầng chín sau này sẽ đạt tới cảnh giới Thiên cảnh thành tựu lẫy lừng a.."

...

Tu sĩ có thể đột phá đến cửu trọng thiên thì chính là thiên tài trong thiên tài. Có lẽ ở yến hội thì những người có tu vi cao hơn Tô Tri Thần thì chỗ nào cũng có, mỗi một hộ pháp của một gia tộc hầu như là Linh Cảnh, mạnh mẽ hơn Phàm cảnh rất nhiều.

Nhưng người có thể tu luyện đến Phàm cảnh tầng chín thì không phải ai cũng có thể đạt được, mọi người ở đây lúc tu vi còn ở Phàm cảnh mà đột phá tới tầng chín thì chỉ sợ là không có một ai, có lẽ chỉ có mỗi một mình Tô Tri Thần, như vậy mới thấy tiền đồ của hắn rộng lớn đến mức nào.

Ở Thế Giới Hồng Hoang thì mỗi cái đại cảnh giới phân biệt ra là mười tầng, từ tầng một đến tầng mười.

Nhưng mà không phải tất cả mọi người có thể tu luyện đến tầng thứ mười, nhìn khắp Thế Giới Hồng Hoang sinh vật có thể tu luyện tới tầng mười rất thưa thớt, bất kỳ một sinh vật nào cũng là tuyệt thế kỳ tài.

Không nói tầng mười, tu luyện tới tầng tám cũng là hiếm thấy, đại đa số sinh linh trên thế giới này tới tầng bảy thì không cách nào tiến thêm một bước, chỉ có thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo để gia tăng lực lượng.

Bởi vậy có thể thấy được, tu luyện đến tầng mười khó đến cỡ nào, người bình thường không thể tu luyện tới được.

Số lượng học viên có vài trăm nghìn người, tư chất đều trung bình, khá, tinh anh. Nhưng học viên đột phá đến Phàm cảnh tầng chín đã là chuyện từ hai năm trước.

Đến Linh cảnh tầng chín thì mười năm gần đây đều không có ai đạt được.

"Hôm nay là sinh nhật của quận chúa điện hạ làm cho khắp nơi vui mừng, để bày tỏ tâm ý thì Tri Thần sẽ múa kiếm một khúc để chúc mừng."

Tô Tri Thần cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng cầm thanh kiếm lên, giống như tiên hạ phàm, trong phút chốc đã mê đảo phần lớn các thiếu nữ ở trong yến hội.

Thiếu niên mặt tàn nhang ngồi cùng bàn của Tịch Thiên Dạ kích động đến mức suýt hô thành tiếng, Tô Tri Thần bắt đầu múa vài đường đầu tiên, trong mấy giây đó thì mọi loại hào quang đều dồn vào Tô Tri Thần, hiển nhiên bây giờ hắn đã là trung tâm của yến hội.

Múa kiếm chính là tiết mục giải trí thường thấy ở Thế Giới Hồng Hoang, nhưng mà ở Thế Giới Hồng Hoang thì việc múa kiếm không chỉ có riêng sự đẹp mắt mà còn yêu cầu sự bùng nổ sức mạnh.

Dù sao Thế Giới Hồng Hoang lấy lực lượng vi tôn, tôn trọng cường giả, chỉ có đẹp không thôi thì không thõa mãn yêu cầu của khán giả.

Tô Tri Thần cầm kiếm, ung dung múa một thức đầu tiên, sau đó múa kiếm rất tiêu sái, mỗi một kiếm đều rất hoa mỹ.

Hắn thi triển kiếm thuật rất mỹ lệ, giống như một vũ cơ đang nhảy múa trông rất lộng lẫy.

"Lưu Sương Kiếm Vũ!"

Trên bàn chủ, người ngồi ở vị trí chủ vị là Thiên Huân Quận Chúa, đôi mắt nàng lóe lên tia kinh ngạc, Lưu Sương Kiếm Vũ chính là một bộ Linh Giai Kiếm Pháp, Tô Tri Thần mới chỉ có Phàm Cảnh mà đã đem một bộ Kiếm Pháp Linh Giai tu thành công.

"Tô Tri Thần không hổ là thiên tài đời này của Học Viện Trường Thương, lấy tu vi Phàm cảnh mà có thể tu thành Kiếm Pháp Linh Giai."

Phía bên phải Thiên Huân Quận Chúa có một thiếu niên môi hồng, răng trắng, tuổi tác không lớn hơn Tô Tri Thần bao nhiêu, rất là đẹp trai, thỉnh thoảng có vài thiếu nữ trong hoa viên nhìn trộm hắn.

Có thể ngồi bên cạnh Thiên Huân Quận Chúa thì có thể thấy rõ thân phận của thiếu niên này tôn quý đến cỡ nào, dù đều ngồi ở trên vị trí chủ bàn, nhưng đều có phân chia địa vị cao thấp.Ngồi ở vị trí càng gần với Thiên Huân Quận Chúa thì địa vị càng cao.

Giống như Mã Vinh Phát, tuy có thể ngồi ở vị trí chủ bàn, nhưng khoảng cách với Thiên Huân Quận Chúa lại tới ba bốn chỗ, hiển nhiên không phải người có địa vị cao quý nhất ở đây.

Thiếu niên mặc áo lam kia chính là Tam thiếu gia của Uy Vũ tướng quân phủ Lan Lăng quốc, gia tộc đời đời tòng quân, chính là một trong những gia tộc nắm giữ quân Quyền lớn nhất của Lan Lăng quốc. Luận về địa vị, so với quận trưởng của các quận bình thường còn cao hơn nhiều.

"Đổng công nói rất đúng, nếu Tô Tri Thần không chết yểu thì khả năng tiến giai Thiên cảnh là rất lớn." Thiên Huân quận chúa khẽ gật đầu.

Địa vị của Thiên Cảnh cao thủ rất cao, đừng nói là ở trong một quận, cho dù là Lang Lăn quốc cũng chính là cao thủ nhất lưu.

Nếu không có Tôn giả cảnh xuất hiện thì Thiên Cảnh chính là lực lượng mạnh nhất, có một tên Thiên Cảnh cao thủ thì có thể làm cho một gia tộc thịnh vượng trong trăm năm.

Những người trên chủ bàn khác đều gật đầu dồn dập, trước đó nhường cho Tô Tri Thần một vị trí ở chủ bàn thì có rất nhiều người bên ngoài tỏ vẻ không sao nhưng trong lòng đều cảm thấy rằng hắn không xứng.

Dù sao người có thể ngồi trên vị trí chủ bàn thì không người nào là không quyền quý ở một phương nào đó, Tô Tri Thần cũng chỉ là cháu của một tên trưởng lão bên trong Học Viện Trường Thương, chênh lệch địa vị với những người cùng bàn khác rất xa. Có thể cho hắn một vị trí ở bàn chủ thì hơn phân nữa là xem trọng hắn có tu vi Phàm Cảnh Tầng Chín.

Bây giờ rất nhiều người đang đính chính lại suy nghĩ của mình, một tên Thiên Cảnh Cao Thủ tương lai, cho dù bất kỳ thế lực nào cũng đều có ý lôi kéo.

Chỉ thấy phía trên mảnh trung ương đất trống thanh kiếm trên tay áo bồng bềnh của Tô Tri Thần múa ra vài chiêu kiếm, múa kiếm như đang hát, kiếm ảnh tầng tầng, Kiếm khí hiện ra vầng sáng tản mát ra tinh khí mỹ lệ, tuyết rơi từ trên trời xuống, khung cảnh thật thơ mộng, đây có thể xem là một màn tiệc thị giác.

"Thật xinh đẹp a."

Đôi mắt của nữ hài bên cạnh Tịch Thiên Dạ tỏa sáng, nhìn Tô Tri Thần múa kiếm đến si mê.

Tịch Thiên Dạ lườm nữ hài Niếp Niếp chung bàn một cái.

Nữ hài này dường như đã nhìn ra ánh mắt xem thường của Tịch Thiên Dạ, đuôi lông mày cau lại nói: "Ngươi có biết thưởng thức hay không, đây là Lưu Sương Kiếm Vũ, bên trong Linh Giai Kiếm pháp cũng đứng trong những kiếm pháp hàng đầu, luận về tính sát phạt thì so với những bộ kiếm pháp linh giai khác cũng không kém lại còn mỹ lệ vô song, mỗi một chiêu kiếm xuất ra như hát như vẽ, là kiếm pháp đứng hàng đầu trong Linh Giai Kiếm Pháp."

Lưu Sương Kiếm Vũ mặc dù là kiếm pháp dùng để múa, nhưng cũng là một trong những kiếm pháp rất đáng sợ, lực sát thương cùng chiêu thức hoa mỹ khiến cho Lưu Sương Kiếm Vũ có thể dương danh với thiên hạ, đừng nói riêng Lan Lăng quốc, cho dù ở Cổ Lão Thánh trong truyền thuyết, Lưu Sương Kiếm Vũ cũng đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong nhiều yến hội khác nhau.

"Kiếm thuật không tồi, chỉ trách trình độ người múa kiếm lại là phế vật." Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng.

Kiếm Pháp Lưu Sương Kiếm Vũ này không tồi, đối với tu sĩ Luyện Khí cảnh thì đã là Kiếm Pháp rất huyền diệu, đáng tiếc là những chiêu kiếm này lại do Tô Tri Thần múa ra, lại làm nhục bộ kiếm pháp này.

Lời vừa nói ra thì có không ít người dồn dập nhìn sang

Trình độ người múa kiếm lại phế vật…

Đám người ngạc nhiên, đây không phải là thẳng thắn trào phúng trước mặt Tô Tri Thần hay sao.

Cho dù Tô Tri Thần đúng thật là múa quá kém, nhưng ở trường hợp này thật không tiện để nói ra.

Huống chi, Tô Tri Thần múa kiếm cũng không kém một chút nào, tạo nghệ của hắn trên Lưu Sương Kiếm vũ đã không thấp.

"Người này là ai mà khẩu khí lại không nhỏ a! Lưu Sương Kiếm Vũ đã lưu truyền từ vạn cổ tới giờ, dương danh thiên hạ, nhưng trong mắt hắn lại đánh giá là rất tồi, đúng thật là buồn cười.”

"Tô Tri Thần có thể lấy tu vi Phàm cảnh đã thi triển ra Lưu Sương Kiếm Vũ thì đã là thiên tài trong thiên tài, huống chi là múa thành thạo như thế, cái gì mà trình độ lại phế vật, chính là đang nói bậy nói bạ."

"Yến hội của Quận Chúa tại sao lại có người cuồng vọng, vô tri như thế thật không biết trời cao đất rộng là gì."

...

Sự rối loạn ở vòng ngoài đương nhiên đã khiến Tô Tri Thần chú ý, khi nghe được những lời này thì đôi mắt của hắn trở nên lạnh lẽo.

Tịch Thiên Dạ! Hắn mà cũng có thể có mặt ở trong yến hội.

"Thật tốt cho một cái tên Tịch Thiên Dạ, ở trong sơn mạch Trường Thương đã không có giết hắn, mà bây giờ đã có mặt ở đây để chịu chết."

Trong mắt Tô Tri Thần lóe lên sát khí, hắn cho rằng Tịch Thiên Dạ đang cố ý trào phúng hắn.

"Ngươi đã nói ta múa kiếm rất tệ, còn ta ngược lại thì muốn lãnh giáo tài nghệ của ngươi một chút."

Tô Tri Thần vốn đang tìm cơ hội để đối phó Tịch Thiên Dạ, cười lạnh một tiếng, chân gồng lên trên mặt đất, bay lên trời, lắc mình mấy cái đã đem trường kiếm chĩa vào cổ họng của Tịch Thiên Dạ.

Ở trên Yến Hội của Thiên Huân Quận Chúa thì hắn không dám ra tay giết người, nhưng mượn cớ giáo huấn một chút lại không thành vấn đề, chính ngươi đã tự mình đi chịu chết thì đừng trách hắn vô tình.

"Tô Tri Thần ngươi dám!"

Gương mặt của Mã Vinh Phát biến sắc, đứng phắc dậy, nhưng khoảng cách từ chủ bàn đến vòng ngoài lại rất xa, hắn mặc dù muốn đi tới để cứu nhưng không kịp.

Mã Vinh Phát không ngờ rằng, lá gan của Tịch Thiên Dạ hôm nay lại lớn như vậy, ngay cả Tô Tri Thần cũng dám chọc, trước kia chắc chắn hắn không có can đảm này, không phải bị xú bà nương Mạnh Vũ Huyên khích tướng chứ.

"Thứ không biết chết sống."

Trần Bân Nhiên cười lạnh, liếc mắt nghiền ngẫm nhìn Mạnh Vũ Huyên, cũng hi vọng Tô Tri Thần đem tôn nghiêm của Tịch Thiên Dạ chà đạp đến mức ngóc đầu không nổi.

Những người khác lộ ra bộ dáng chuẩn bị xem trò vui, hi vọng Tô Tri Thần hung hăng giáo huấn cái tên xuất khẩu cuồng ngôn kia.

Kiếm xuất ra như mưa, tỏa ra hàn khí rất lạnh lẽo, rất nhiều người đều không ngờ rằng Tô Tri Thần sẽ trực tiếp ra tay, những người ngồi cùng bàn với Tịch Thiên Dạ bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch, sợ kiếm khí sẽ lan ra trúng bọn họ.

Lưu Sương Kiếm Vũ không chỉ có khả năng thưởng thức mà cũng có thể giết người a.

"Chúng ta đáng lẽ ra là không oán không cừu, vì sao lại dùng trăm phương ngàn kế để đưa ta vào chỗ chết."

Tịch Thiên Dạ than nhẹ một tiếng, đối mặt với kiếm khí trút xuống như mưa, ngay cả con mắt cũng không nháy mắt một cái, chậm rãi duỗi ra một ngón tay điểm vào phía trước một cái. Một giây sau thì các ánh hào quang chợt hiện ra, mọi người còn chưa thấy rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thân thể của Tô Tri Thần bay ngược trở về, hung hăng đập mạnh xuống đất.

"Đã nói ngươi trình độ là phế vật mà ngươi còn không tin, thôi thì ta chỉ còn một cách là biểu diễn cho ngươi xem một chút là cái gì mới là Lưu Sương Kiếm Vũ thật sự."

Tịch Thiên Dạ bước ra một bước, thân ảnh như nhanh như chớp, trong chốc lát liền vượt qua khoảng cách mấy chục mét xuất hiện ở chỗ một cái bệ đỡ vũ khí, tiện tay đem một thanh kiếm lạnh băng nhưng lại có ánh sáng lấp lóe cầm trên tay.

Sau một khắc, ánh kiếm đầy trời, tạo ra sương mù, hóa thành mưa giông...

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.