Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 988: C988: Nhóc con



"Ông à, cháu đã lớn rồi!"

Trần Mộc yếu ớt quỳ trên mặt đất, lần đầu tiên hắn cảm thấy dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật trong quá khứ.

Hắn nặng nề cúi lạy ông già ăn xin ba lần, nước mắt không kìm được mà trào ra.

"Cảm ơn ông vì đã nuôi nấng cháu, đại ân đại đức của ông, cả đời cháu sẽ không bao giờ quên."

Nếu không có sự nuôi dưỡng của người ăn xin thì sẽ không có Diệp Bắc. Huyền của hôm nay.

Lão ăn mày tuy không phải cha mẹ Diệp Bắc Huyền, nhưng lại có công dưỡng dục.

"Được rồi được rồi, có thể sống sót là tốt rồi, có thể sống sót là tốt rồi!" Lão ăn mày lộ ra nụ cười hài lòng, chậm rãi nhắm mắt lại. Có lẽ đã hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng.

Trong băng tuyết lạnh giác, lão ăn xin đã không còn điều gì hối tiếc, dân đâần biến thành một bức tượng bằng băng, nằm ở đó vĩnh viễn.

Hốc mắt Trần Mộc rưng rưng.


Cách đó không xa, một cậu bé đang chạy tới với nụ cười vui vẻ, trong tay ôm chặt chiếc áo khoác cũng được vá chẳng chịt.

Đây là bộ quần áo cũ hắn mua từ người hầu của một gia đình giàu có với giá mười đồng.

Tuy nhiên, khi cậu bé nhìn thấy người ăn xin già đã tắt thở, cơ thể cậu chợt cứng đờ.

Thực ra, Diệp Bắc Huyền không dùng tiền để ăn mì nóng mà dự định mua một bộ quần áo khác cho ông già ăn xin.

Tuy nhiên, hắn đã về quá muộn...

"Bùm!" Hư không trước mắt, lần nữa vỡ vụn, vô số tia sáng bay qua trước mắt hắn, đất trời chuyển động, vận đổi sao dời.

Khi mở mắt ra, Trần Mộc phát hiện mình đã lại trở lại đỉnh núi thánh. Những cây cổ thụ cao chót vót, dòng suối sinh mệnh dâng trào, mọi thứ vẫn là khung cảnh quen thuộc, nhưng Trần Mộc lại cảm thấy như đang ở một thế giới

khác, khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt trong suốt như pha lê.

So với hai mộng cảnh đầu tiên, sức sát thương của mộng cảnh này quá lớn, những cảm xúc yếu đuối nhất có thể đem đến những nỗi đau lớn nhất.


Thanh niên mặc đạo bào thở dài: "Giữa thời loạn lạc mà có thể giữ được sự bình yên trong tâm hồn."

"“Nhóc con, ngươi đã vượt qua rồi, ba mộng cảnh cực lạc đã bị phá vỡ, ngươi sẽ được phép tiến vào thánh mộ." Thanh niên mặc đạo bào nói.

Trần Mộc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn ta, hung hãn nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Dù yêu quái trấn thủ thánh mộ có mạnh đến đâu thì cũng không thể đạt tới cảnh giới Thánh Hiền Giả được, mà khả năng Cửu Lê thú trước mặt lại mạnh đến mức ngay cả Trần Mộc cũng không thể nhìn thấu.

Thanh niên mặc đạo bào lắc đầu cười nói: "Ta là yêu quái bảo vệ thánh mộ, đồng thời, ta cũng là người trấn thủ thánh mộ, chuyện lúc đó quá phức tạp."

Trần Mộc khẽ giật mình, rất nhanh nghĩ tới thời đại đen tối hỗn loạn năm đó.

Với thủ đoạn của thanh niên mặc đạo bào này, chắc chắn hắn ta đã trải qua thời kỳ đen tối và hỗn loạn đó.

"Trong thời đại hỗn loạn đen tối đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có nhiều Thánh Hiền Giả loài người biến mất như vậy." Trần Mộc nói.

Đối mặt với câu hỏi của Trần Mộc, thanh niên mặc đạo bào cười khổ nói: “Không phải là ta không nói cho ngươi biết, nhưng những thứ này tạm thời ngươi không thể tiếp cận được. Khi ngươi trở về Thần Vực Giới, ta nghĩ chúng cũng sẽ tìm thấy ngươi thôi!”

"Chúng?"

Trần Mộc giật mình: "Ngươi đang ám chỉ ai?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.