Vạn Cổ Long Đế

Chương 12: Nhưng mà nơi đây là núi sâu rừng già!



Một gã thị vệ trưởng xoa tay hầm hè: “Ta chướng mắt thằng nhãi này lâu lắm rồi. Lúc trước ta chỉ chơi một con đàn bà thôi mà, vậy mà hắn lại đánh gãy chân ta, còn phạt †a một năm tài nguyên tu luyện, hại ta đến bây giờ còn chưa đột phá cảnh giới.”

Lâm Nhất Minh liếc gã một cái, gật nhẹ đầu. Huyễn thú của gã thị vệ trưởng kia là một con nhím. Gã tụ tập khí lực, một cây trường mâu sắc bén xuất hiện trong tay.

Sau đó, gã chợt ném mạnh trường mâu về phía Lâm Thần.

“Vèo!”

Trường mâu phá vỡ hư không, phát ra tiếng vù vù chói tai.

Lâm Thần đầm mạnh một quyền xuống đất, cả người nhảy bật lên cao.

Ngay sau đó, hắn dùng một quyền đấm nát cây trường mâu bay tới.

“Răng rắc!”

Trường mâu bị đấm gãy, mà Lâm Thần cũng bị lực lượng bám trên trường mâu bắn ngược ra ngoài.

“Quả nhiên, cảnh giới còn quá thấp!”

Lâm Thần lau tơ máu đỏ thắm bên môi, không hề ham chiến, nhảy người một cái, tiếp tục chạy trốn về phía sâu trong rừng cây.

“Ha ha ha ha ha...”

“Thấy chưa, hắn bị thương rồi!”

“Kia chính là thiên kiêu đã từng rất nổi danh cơ đấy! Bây giờ chẳng khác gì... một con chó!”

Phía sau truyền đến tiếng cười to của đám người.

“Cứ tiếp tục chạy trốn là không được...” Trong mắt Lâm Thần dần dần xuất hiện sát ý.





Cây non hoảng sợ: “Ngươi định làm gì? Tuyệt đối đừng liều mạng, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ!”

“Không phải đối thủ thì nghĩ cách làm đối thủ!”

Lâm Thần quát lớn. Tuy rằng hắn đang giận dữ, nhưng mà đầu óc hắn vân còn rất tỉnh táo.

Nếu cứ đánh bừa mà muốn giết ra khỏi đám người thì đúng là rất khó.

Nhưng mà nơi đây là núi sâu rừng già!

Mình lại có được thị giác toàn năng. Đây chính là ưu thế lớn nhất!

Nếu lợi dụng tốt thì có lẽ có thể giết ngược lại được.

“Nhãi ranh, ta khuyên ngươi vẫn nên nhịn đi, có câu nói...” Cây non lải nhải.

Lâm Thần nổi giận: “Nhịn nhịn nhịn, nhịn con mẹ ngươi chứ nhịn, sợ thì nói thẳng đi, cái đồ không cốt khí!”

“Nhãi ranh, ngươi nói chuyện với Thụ ca như vậy đó hả? Sợ? Thụ ca sợ khi nào?”

Cây non nhe răng nhếch miệng, nắm tóc Lâm Thần: “Ngươi dám coi thường Thụ ca ngươi! A a a a, tức chết ta rồi”

Tuy rằng bọn họ đang ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng mà không phải không có cơ hội giết ngược lại.

Trong đầu Lâm Thần lướt nhanh các cách đánh trả.

Lúc này, phía trước bọn họ là một vùng đất trống, bọn họ đã chạy tới bên vách núi.

“Để xem ngươi còn trốn đi đâu được!” Lâm Nhất Minh cười lạnh.

Lướt qua vách núi là tới chỗ trong trong núi Tử Liên. Bên kia thường có yêu thú thực lực mạnh mẽ qua lại.

Thực lực không đến tầng năm cảnh giới Địa Linh đi vào chính là tìm chết.

“Đi!” Lâm Thần không chút do dự nhảy xuống, sương mù ập vào trước mặt, lạnh lẽo thấu xương.

“Thằng nhãi kia điên rồi hả?”

Có thị vệ trưởng ngạc nhiên: “Hắn dám đi vào chỗ sâu trong núi Tử Liên?”

“Đuổi theo!”

Lâm Nhất Minh mặt mày dữ tợn: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Trong lúc rơi nhanh xuống dưới, Lâm Thần dựa vào cảm giác nhớ kỹ địa hình xung quanh.

“Ba, hai, một!”

Lúc đếm đến một, Lâm Thần búng tay, một dây leo bay ra từ lòng bàn tay hắn, quấn quanh một khối đá lớn trên vách núi.

Sau đó, hắn bật người nhảy vào trong một sơn động.

Sơn động này rất khó thấy, lại thêm bên ngoài có sương mù và chướng khí che đậy, nên không dễ bị phát hiện.

“Vù! Vùi Vùi”

Lâm Nhất Minh dẫn một đám thị vệ trưởng bay lướt qua sơn động.

Tất nhiên là không thể giấu được cảm giác của Lâm Thần!

Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng đáng sợ, giơ tay lên, một dây leo lặng lẽ bay ra cuốn lấy đầu của gã thị vệ trưởng đi cuối, kéo gã vào trong sơn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.