Vạn Cổ Long Đế

Chương 25: Huyễn thú cấp một?



Nhưng mà hình ảnh trong tưởng tượng không có xuất hiện.

Lâm Thần không chỉ không có bị vặn gãy xương cốt, mà ngược lại ánh xanh bùng nổ bắn Lâm Hồng Bân ra ngoài.

Sau đó, hắn quay người sang một bên, dùng đầu vai nặng như búa tạ đâm vào trong ngực Lâm Hồng Bân.

Lâm Hồng Bân rên rỉ một tiếng, lùi ra sau một khoảng cách dài, còn không quên trở tay cào lên cổ Lâm Thần, để lại năm vết máu sắc bén.

Trong lần đánh nhau này, hai bên đều bị thương. Sau khi đứng vững, Lâm Hồng Bân nhìn sang bên cạnh, phát hiện cây non đang đánh nhau tới tấp với Kên Kên Mỏ Kiếm.

Trên đầu cây non có một dòng khí màu vàng nhạt đang quanh quẩn.

Nếu không nhìn kỹ là sẽ rất khó thấy.

Mà dòng khí màu vàng là biểu hiện của huyễn thú cấp một.

“Huyễn thú cấp một?”

Lâm Hồng Bân khinh thường cười lạnh: “Thảo nào ngươi có thể khôi phục cảnh giới. Hóa ra là ngươi dùng bí pháp để có thêm một con huyễn thú. Có điều, vậy thì sao chứ? Huyễn thú cấp một là sự tồn tại vô dụng nhất, kết cục cuối cùng cũng giống nhau cả thôi.”

Dứt lời, ông ta lao lên lần nữa, sát ý lạnh thấu xương.

“Tỷ, nắm chặt đệ!”

Trong mắt Lâm Thần hiện lên lửa giận, mình cần phải mau chóng mở ra một con đường máu.

Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ rơi vào cảnh khó lòng chạy thoát.

Mau, mau, maul

Lâm Thần giận dữ gào lên, một mình liều mạng lao ra ngoài, ý chí chiến đấu dâng trào.

Hắn không muốn lùi, cũng không thể lùi! Trên lưng hắn còn cõng tỷ tỷ. Rõ ràng có vài đòn tấn công Lâm Thần có thể nghiêng người né tránh. Nhưng vì tránh làm tỷ tỷ bị thương, hắn chỉ có thể dùng thân thể mình cản lại.

Vài giây sau, cánh tay, ngực và xương sườn của Lâm Thần đều bị đánh đến mức máu me bê bết.

Cơn đau thấu tim, cho dù là Vạn Mộc Tranh Vanh Thể cũng không khôi phục theo kịp.

“Lâm Thần, ngươi dám giết Huân Nhi của ta, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”

Nơi xa truyền đến tiếng gào thét, nhị trưởng lão vọt tới nhanh như chớp, cây thương sắc bén trong tay ông ta tựa như rồng lao ra từ biển, đâm về phía Lâm Ninh Nhi sau lưng Lâm Thần bằng một đường cong quỷ dị.

Trong không khí vang lên tiếng xé rách.

Nhị trưởng lão biết rõ Lâm Thần vô cùng quan tâm người tỷ tỷ bệnh hoạn kia của hắn.

Nếu đã vậy thì để cho hắn trải nghiệm nỗi đau người thân bị giết trước khi chết đi!

Lâm Thần bị Lâm Hồng Bân cuốn lấy, không thể quay người né tránh.

Thấy cây thương sắp rơi xuống sau lưng, Lâm Thần trợn †o mắt tới mức sắp nứt ra.

Hắn quát lớn một tiếng, dốc sức nghiêng người, chụp lấy mũi thương.

“Phụt!”

Mũi thương đâm thủng lòng bàn tay Lâm Thần, máu chảy đầm đìa.

Lâm Thần cắn chặt răng, vô số dây leo sinh ra từ lòng bàn tay hắn, quấn chặt cây thương kia.

Tròng mắt nhị trưởng lão co rút lại. Ông ta còn chưa kịp nghĩ ra cách đánh trả, thì thấy dây leo chợt đẩy nhanh tốc độ đâm thủng cổ ông ta.

“Ùng ục ùng uc!”

Dây leo điên cuồng hút tinh hoa sinh mệnh trong cơ thể nhị trưởng lão.

Chỉ trong vòng vài giây, cơ thể nhị trưởng lão trở nên hoàn toàn khô quát.

Lâm Thần rút cây thương đâm thủng lòng bàn tay ra, con ngươi đẫm máu, ánh mắt kiên quyết, giết vê phía Lâm Hồng Bản.

Lâu hai tửu quán bên cạnh đường phố.

Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trân mặc váy trơn màu trắng ngồi bên cửa sổ, lười biếng mà nhìn trận chiến đẫm máu bên dưới.

“Thằng nhãi kia chính là Lâm Thần? Quả nhiên là có chút máu điên trong người, huyễn thú cũng rất độc đáo!” Thiếu nữ hơi nhướng mày, rõ ràng là cảm thấy hứng thú.

“Tiểu thư, mục đích chuyến đi lần này của chúng ta là lấy bài vị của Lâm Thiên Mệnh nhà họ Lâm, không cần thiết phải lãng phí thời gian lên người một tên nhãi ranh đã bị phế bỏ.” Bên cạnh thiếu nữ là một vị phu nhân phong thái duyên dáng.

Thiếu nữ hơi nhíu mày nói: “Hay là để ta ra tay kết thúc cảnh lộn xộn bên dưới kia đi?”

“Dì Liên, dì nói xem hắn có thể thoát chết được không?” Thiếu nữ cười như không cười: “Nói ra cũng thú vị, nếu không phải Phong Bất Diệt dốc sức để đứa con trai rác rưởi của ông ta giành được hạng nhất cuộc chiến Linh Lộ, thì chắc là sắp tới ta và Lâm Thần sẽ còn gặp nhau nhiều lần. Tiếc rằng ở thời đại này, không ai chịu nói lý cả, mọi người chỉ xem thực lực thôi.”

“Hắn kéo không được bao lâu nữa.” Dì Liên lắc đầu.

“Ầm!”

Lúc này, một tiếng nổ điếc cả tai vang lên.

Lâm Thần lấy bị thương đổi bị thương, dựa vào tư thế không muốn sống, mạnh mẽ lao ra khỏi vòng vây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.