Lâm Thần im lặng.
Từ giọng điệu của Tô Vũ Vi có thể nghe ra được nàng cực kì tôn trọng lại sùng bái ông nội.
Tuy rằng nàng cứ mở miệng là gọi “ông già”, “Lâm Thiên Mệnh”, nhưng mà có lẽ đây chính là cách bọn họ ở bên nhau.
Lâm Thần thật sự không hiểu vì sao ông nội lại làm vậy.
Năm năm trước, khi mình mới có mười hai mười ba tuổi, ông nội liền “giả chết” rời khỏi gia tộc.
Không ai biết được ông đi đâu.
Cho đến ba năm trước, ông mới chạy đến Ly Hỏa tông, trở thành lão sư dạy linh văn của Tô Vũ Vi.
Một năm trước, ông lại đi nữa, vẫn không ai biết ông đi đâu.
“Ngươi dùng thân phận hạng nhất lôi đài Đại Thương quốc để gia nhập Ly Hỏa tông, theo quy củ thì ngươi sẽ trở thành đệ tử ngoại môn” Tô Vũ Vi lạnh nhạt hỏi: “Ngươi cam tâm không?”
Lâm Thần cười cười: “Không có gì không cam tâm cả, tuy rằng hiện giờ ta chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng lại không phải không có cơ hội thăng tiến.”
“Tâm thái không tệ.” Dì Liên nhìn lướt qua Lâm Thần, không biết là đang khen hay là đang chế giễu.
“Cô đạt tới cấp mấy linh văn rồi?” Lâm Thần lại không nhịn được đặt câu hỏi.
Linh văn chia thành cấp một đến cấp mười, trên cấp mười sẽ xảy ra sự thay đổi hoàn toàn về chất.
“Ta mới chỉ có cấp ba thôi.” Tô Vũ Vi từ từ dời ánh mắt ra bên ngoài xe ngựa, vẻ tản mạn trong đôi mắt đẹp càng thêm đậm hơn, giống như là một con mèo cuộn tròn trong ổ chăn, hờ hững với tất cả.
“Cấp ba!” Lâm Thần giật mình.
Linh văn sư cấp ba đã là rất cao rồi.
Ít nhất trong Hội Ngũ Quốc, không có bao nhiêu người có thể so được với nàng.
Không ngờ nàng không chỉ là thiên kiêu số một Hội Ngũ Quốc, mà còn có thiên phú cực cao về mặt linh văn.
Nghĩ đến đây, Lâm Thần lại cảm thấy hơi buồn bực.
Ông nội đã có tài nghệ cao như thế, sao trước đây lại không dạy cho mình?
Nhiều kỹ năng là tốt.
Nếu trước đây mình cũng biết linh văn thì có khi thành tựu hiện giờ của mình sẽ không thua kém Tô Vũ Vi.
Đương nhiên, hăn cũng chỉ nghĩ nghĩ vậy rồi thôi.
“Lâm Thần, ngươi xem như là gia nhập tông môn rồi, trước đó ta muốn nói cho ngươi biết một vài chuyện.”
Từ Khôn vừa đánh xe ngựa vừa nói: “Hội Ngũ Quốc có tổng cộng bảy tông môn, Ly Hỏa tông chúng ta tuyệt đối là mạnh nhất, Phong Kiếm tông hơi kém một chút. Cả bảy tông môn đều là tông môn loại ba. Nhưng một năm sau sẽ có một vé tông môn loại hai. Đây là mục tiêu mà toàn bộ tông môn đều đang phấn đấu.”
Lâm Thần gật đầu.
Mặc dù chỉ là tông môn loại ba, nhưng Ly Hỏa tông cũng đã là chúa tể một vùng.
Về phần vé tông môn loại hai trong tương lai, nếu có thể đoạt được thì địa vị sẽ tăng lên một bước, hoàn toàn thống nhất Hội Ngũ Quốc.
Vài người chạy hai chiếc xe ngựa về phía Ly Hỏa tông.
Ly Hỏa tông nằm ở trung tâm Hội Ngũ Quốc, giáp ranh với Đại Thương và Đại Từ.
Hội Ngũ Quốc lãnh thổ mở mang, có loại cảm giác tự thành quốc gia, mà đứng đầu là Ly Hỏa tông.
Vài ngày sau, xe ngựa vào Ly Hỏa thành.
Gần Ly Hỏa tông có vài thành trì, Ly Hỏa thành là thành trì lớn nhất.
Bình thường đều là tán tu hoặc là tộc nhân đệ tử tông môn sống tại đây.