Ta và nàng chỉ là đi cùng đường về thôi mà!
Nếu phải nói cho ra quan hệ, thì thật sự là không kéo ra được quan hệ gì cả.
Ông nội ta từng dạy linh văn cho nàng, xem như sư phụ nàng. Nhưng mà chuyện này không hề liên quan đến ta.
“Thôi bỏ đi, để ta giải thích rõ ràng với ngươi. Sau chuyện chuông vang năm tiếng vào ban ngày, tông môn đã lập tức mở họp khẩn cấp, tông chủ phê bình tiểu thư một trận, nói là không nên qua loa mà đi kéo năm tiếng chuông chào đón ngươi. Nhưng tiểu thư kiên trì đứng bên phía ngươi, vì vậy còn suýt nữa cãi nhau với tông chủ.” Từ Khôn ngồi trong đình hóng gió trong sân, giải thích rõ ràng cho Lâm Thần nghe.
“Chuông vang năm tiếng có ý nghĩa rất lớn hả?” Lâm Thần im lặng một lúc rồi chợt đặt câu hỏi.
“Rất lớn!” Từ Khôn thở dài, trong mắt hiện lên vẻ cảm khái và nhớ lại: “Chuyện này có liên quan đến một chuyện bí mật khác. Nhưng nó là nỗi đau trong lòng tông chủ, ta tạm thời không thể nói cho ngươi nghe được. Ngươi chỉ cần biết là từ khoảnh khắc tiểu thư ra lệnh kéo năm tiếng chuông chào đón ngươi, sẽ không có người nào nhận ngươi làm đồ đệ nữa. Bởi vì ai cũng biết ngươi là người của nàng ấy.”
“Chuyện... chuyện gì vậy hả?” Lâm Thần muốn cười khổ, rồi lại cười không nổi.
“Đây không phải là chuyện gì xấu, cứ hưởng thụ mọi tài nguyên tu luyện trước mắt đi!”
Từ Khôn võ vỗ vai Lâm Thần: “Nhãi ranh, ta coi trọng ngươi, mong ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm, dù thế nào cũng phải lọt vào ba hạng đầu đại bỉ tông môn. Nếu có thể thì hãy giành lấy hạng nhất, làm tiểu thư nở mày nở mặt.”
“Nghe ý của ngươi thì mối quan hệ giữa Tô Vũ Vi và phụ thân không được tốt läm?” Lâm Thần nhạy bén nhận ra điểm này.
“Biết nói sao đây, nói chung là ai cũng có nỗi khổ riêng đấy mà” Từ Khôn lắc đầu: “Chúng ta là người ngoài, khó mà nói được cái gì.”
“Ừ” Lâm Thần nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu.
Tô Vũ Vi đã cho mình nhiều tài nguyên tu luyện, mình đúng là nên liều mạng tu luyện.
Dù thế nào đi nữa, mình cũng phải giành được các thứ hạng đầu trong đại bỉ tông môn.
Quy củ trói buộc kẻ yếu, không trói buộc được kẻ mạnh.
Ngươi càng tranh, càng đoạt, đồ vật thuộc về ngươi càng nhiều.
Thế giới này vốn là như thế.
“Ngươi không giống đệ tử ngoại môn khác. Ngươi có thể không lên lớp, không đi học, nhưng ngươi không thể thả lỏng một giây phút nào trong việc tu luyện. Bởi vì sẽ có rất nhiều đệ tử nội môn ngoại môn đến khiêu chiến ngươi. Bởi vì chuông vang năm tiếng có ý nghĩa rất lớn. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi... không thể thua!” Giọng điệu vẫn luôn âm nhu của Từ Khôn trở nên nghiêm túc kiên quyết ngay tại giây phút này.
“Dù là ai tới khiêu chiến ta, ta đều không thể thua?” Lâm Thần chợt nhận ra rằng trách nhiệm giấu bên trong năm tiếng chuông lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình.
“Không thể thua!” Từ Khôn gãn từng chữ một nói: “Nếu đánh không lại thì đừng đánh, đợi đến khi ngươi có thể đánh thẳng rồi lại nói!”
“Vậy thì khác gì là rùa đen rút đầu chứ?” Nuốt Nuốt có chút bất mãn hét lên: “Thụ ca chưa từng nói khoác, tên nào dám đến đây khiêu khích, ta đều sẽ đâm chết hẳn cho xeml”
“Thôi bỏ đi” Lâm Thần vẻ mặt khinh thường: “Mỗi khi gặp. nguy hiểm, ngươi đều sợ hãi hơn bất cứ ai hết, chỉ biết ức hiếp người nhà thôi.”
Nuốt Nuốt nghiến răng nghiến lợi: “Đó là bởi vì ngươi cho. †a ăn ít linh ngọc. Nếu ngày nào ngươi cũng lấy linh ngọc cho †a ăn, đến khi ta khôi phục thực lực, thì chẳng còn sợ ai cải”
“Từ trưởng lão, thăng nhãi này cứ vậy đấy, làm ngươi chê cười rồi!” Lâm Thần thở dài: “Ta nhớ rồi. Yên tâm đỉi, nếu có thể đánh thẳng thì ta nhất định sẽ đánh, đánh không thẳng thì chắc chắn sẽ trốn không ra, khi nào đánh thắng được mới đánh”
“Đúng vậy, làm vậy mới có thể chỉ thắng không thual” Từ Khôn gật đầu, cười nói: “Lâm Thần, cố lên!”
Tiễn Từ Khôn đi xong, Lâm Thần cũng không còn buồn ngủ nữa.
“Tu luyện đi!” “Không muốn! Ta buồn ngủ quá!” Nuốt Nuốt phản đối. “Ngủ cái rắm, dậy tu luyện!”
Lâm Thần nằm nó bằng một tay, chạy đến phòng tu luyện: “Ta cho ngươi ăn linh ngọc!”
“Ồ, vậy hả, được thôi!” Nuốt Nuốt gật đầu như gà con mổ thóc, không hề có nguyên tắc.
Tục ngữ nói người cần thể diện cây cần vỏ cây. Vì ăn, nó có thể không cần vỏ cây!
Tới phòng tu luyện, Lâm Thần đưa nó vài viên linh ngọc hai linh văn.
“Không đủ, không đủ!”
Nuốt Nuốt chà xát tay: “Cho thêm chút đi, một chút nữa đi, dạo này ta cảm thấy mình sắp đột phá rồi!”
“Cuối cùng cũng không còn là cấp một nữa hả?” Lâm Thần khinh thường nói.
“Hừ, thái độ của ngươi là sao hả, Thụ ca chính là cây Hồng Mông thời Thái Cổi Đối với ta mà nói, phẩm cấp không quan trọng chút nào. Ngươi chỉ cần biết ta rất mạnh, cực kì mạnh, tới mức không gì có thể so sánh là được rồi!"
Nuốt Nuốt chống nạnh: “Bởi vì thực lực của ta bị phong ấn, cho nên với ta mà nói là không phải thăng cấp, mà là gỡ phong ấn! Mỗi khi gỡ một cấp, huyết mạch và thực lực của ta đều sẽ tăng lên nhiều.”
“Ồ, vậy cố lên đi” Lâm Thần thu hồi ánh mắt.
Thôi bỏ đi, dù có tăng từ cấp một lên cấp hai thì cũng vẫn còn gà lắm.
Thiên kiêu tầm tuổi mình đều có huyễn thú từ cấp năm trở lên.
Một số thiên kiêu còn dùng bảo vật để tăng thực lực huyễn thú lên tới cấp sáu.