Yên Mộng Chi Chu tỏa ra thần quang mãnh mẽ, từng khỏa Nhật Nguyệt chói rọi, cùng với tốc độ vượt qua tất cả của nó, trong lúc nhất thời Yên Mộng Chi Chu phảng phất hóa thành một chiến thần của thánh thần.
“Ầm ầm” trong chớp mắt khi Yên Mộng Chi Chu đánh nát không gian mà đi thì cả Ngọc Bích thế giới trong giếng đồng cũng đánh lên từng đợt sóng thần dữ dội.
Yên Mộng Chi Chu chính là tốc độ cực nhanh, lại thêm thần quang tỏa ra, bất tri bất giác, Yên Mộng Chi Chu cứ như Nhật Nguyệt đồng quang, Thiên Địa đồng quy một dạng. Song khi nhìn từ bên ngoài giếng đồng lại chỉ thấy nơi miệng giếng một ánh sáng nhỏ bé không đáng kể đang hướng bên ngoài bay lên. Ngay lúc này giếng đồng chính như một thế giới, một Thiên Địa riêng. Vạn vật bên trong chính là nằm trong mảnh Thiên Địa của nó.
Nhưng dù ở đâu cũng sẽ có kẻ không cam lòng bị trói buộc bởi Thiên Địa mà muốn vượt qua hư không, xé ránh Thiên Địa trói buộc mà đi. Yên Mộng Chi Chu lúc này cũng vậy, nó đang cố vượt qua trói buộc mà đi tìm nơi thuộc về nó.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy một đạo ánh sáng xuyên thủng tất cả, Yên Mộng Chi Chu đánh lên thần quang, trong phút chốc một thông đạo đen ngòm dài xuất hiện tại nơi nó đi qua.
“Oanh” lại một tiếng vang lên, Yên Mộng Chi Chu ngay lập tức vượt qua giếng đồng, chính như vượt qua thiên địa, bước ra một bước cuối cùng để ra thế giới rộng lớn bên ngoài.
Bỗng ngay khi Yên Mộng Chi Chu vượt qua giếng đồng, lập tức phát ra thần quang mạnh mẽ hơn trước nhất nhiều lần. Trong chớp mắt đó, cả Thiên Địa như chìm vào ánh sáng của nó, trong lúc đó mọi thứ như ngừng lại. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, thần quang cũng dần yếu bớt, ánh sáng tản đi, mọi thứ trở lại như cũ chỉ là Yên Mộng Chi Chu không biết lúc nào đã biến mất, ẩn mình đi.
Tại phía sau tiểu Long thấy vậy cũng hướng bên trên bay lên. Nó không có thần quang chiếu rọi, không có thần thánh như Yên Mộng Chi Chu, mà nó lúc này càng giống như một đầu Thần Long đang giận dữ hơn.
Tiểu Long lúc này chính là Chân Long cuồng nộ, xé rách hư không xung thẳng thời cao.
“ Grào” Một tiếng long ngâm như chấn động cửu thiên thập đia, bát hoang lục hợp như vì nó mà run lên. Long ngâm như hòa vào cùng Thiên Địa hợp thành một thể, trong lúc đó một tiếng long ngâm như trở thành thần mâu chọc thủng thương khung.
“Oanh” Chân Long cuồng nộ đánh vỡ đại đạo, tất cả pháp tắc cũng oanh nát. Vạn giới trong chớp mắt này như bị xé thành từng mảnh.
Chân Long hướng trời cao mà bay lên, bỗng một tiếng “Oanh” vang lên. Chân Long như hóa thành thiểm điện lôi tinh, tốc độ nhanh chóng xuyên qua giếng đồng.
“Phanh” một tiếng, chỉ thấy Chân Long bay ra khỏi giếng đồng, liền như đánh thẳng lên trời, từng tiếng nổ vang lên không ngừng. Qua một lúc ngắn ngủi sau, một tiếng hưu vng lên, liền thấy một gã trung niên đang trên cao từ từ hạ xuống.
Tiểu Long sau khi ra khỏi giếng động, ánh mắt nhìn ra xung quanh, mờ mịt lẩm bẩm:
- Công tử đâu?
Tiểu Long nhìn quanh không thấy bóng dáng Dạ Ảnh đâu, đang nghi hoặc thì chợt nghe “Ong” một tiếng. Ngay tại ánh mắt hắn hướng tới, liền thấy Dạ Ảnh không biết lúc nào đã đứng bên cạnh một gốc cây gần giếng đồng. Hắn kinh ngạc nói:
- Công tử vừa đi nơi nào mà ta không tìm được. Còn cái thuyền cổ quái lúc nãy nữa.
Dạ Ảnh từ từ nói:
- Gặp cố nhân nên nói một vài chuyện cũ. Chiếc thuyền ngươi thấy lúc trước cũng là từ nó mà ra.
Tiểu Long kinh ngạc chỉ gốc cây sau lưng Dạ Ảnh, nói:
- Là nó?
Dạ Ảnh bước đến phía trước, thản nhiên nói:
- Ngươi cũng không nên đoán bậy đoán bạ làm gì? Dù nói ra ngươi cũng không biết. Bất quá nó không hoàn hảo, nếu không ta cũng phải ném nó vào trong túi a.
Tiểu Long nói:
- Thứ này không hoàn hảo, vậy mà lại có thể đánh xuyên qua Long thể, nếu như hoàn hảo không phải là quá kinh khủng sao?
Dạ Ảnh cũng không nói gì nữa, đột nhiên ngay lúc đó, một trận chấn động làm đại địa run rẫy, từng tiếng nổ oanh oanh vang lên.
Hắn ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn xuyên qua hư không thẳng đến Thiên Nguyên Thôn.
Tại ngay lúc này, Thiên Nguyên Thôn chấn động mạnh mẽ, chính giữa nó, một vết nứt như là bị đại kiếm đâm thủng, sâu vô cùng. Sâu trong vết nứt phát ra từng âm thanh trầm đục, những trận rung động cũng chính là từ đó mà ra.
Ánh mắt hắn xuyên qua vạn đạo ngăn trở, nhìn vào hố sâu. Tại nơi này từng luồng khí tức âm trầm làm người khác không rét mà run.
“Oanh” Trên bầu trời cũng đánh xuống hố sâu một đạo Thiên Kiếp. Đạo Thiên Lôi ầm ầm đánh lên hố sau, làm nơi đó run lên vài lần.
“Rắc rắc” xung quanh hố sâu đó, khi Thiên Kiếp đánh xuống thì nơi đó từng đạo vết nứt lan ra, những đạo vết nứt này như mạng nhện đang nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng mà đi.
- Chuyện này là, không lẽ nàng ta muốn phá phong mà ra?
Tiểu Long cũng ngưng thần nhìn lại, thanh âm có chút ngưng trọng.
Nghe tiểu Long nói vậy, Dạ Ảnh ngược lại tỏ vẻ bình tĩnh như đã đoán được trước việc này:
- Thời đại này đến thời đại khác, sự tình luôn là như vậy, cũng không có gì ngoài ý muốn cả.
- Nhưng nàng ta thoát phong ấn, vậy chính là đại biểu Thiên Nguyên Thành chúng đệ tử chết hết.
Tiểu Long có lẽ tâm tình hơi loạn nên có chút to tiếng nói.
- Thiên Nguyên Thành vốn đã không còn, cần gì phải lưu luyến. Vạn sự vốn đã có an bài trước, khi chưa thoát ra được Thiên Địa trói buộc thì cũng chỉ là một loại tồn tại vô ý nghĩa mà thôi. Ngươi cần gì quản chúng sinh sống chết.
- Thế nhưng...
- Nếu ngươi muốn quản, vậy trước hết bản thân ngươi cũng nên được siêu thoát khỏi Thiên Địa.
Dạ Ảnh lắc đầu, nói ra toàn lời khó hiểu. Thở dài một hơi, hắn nhìn lên trời cao nói:
- Ngươi muốn biết cách cứu rỗi chúng sinh, vậy thì trước hết ngộ được sinh tử vô thường đạo rồi hãy làm.
Tiểu Long như hiểu như không, như nắm bắt được, lại như không thể nắm bắt. Hắn mờ mịt nói:
- Vậy làm thế nào để ngộ sinh tử, siêu thoát Thiên Địa.
Dạ Ảnh không nói gì, chậm rãi chỉ tay về phía trước nói:
- Ngươi thấy được phía trước là gì?
Lời nói không có thâm ảo như trước nhưng lại làm tiểu Long khó hiểu, hắn nhìn theo hướng Dạ Ảnh chỉ nhìn lại. Đây rõ là Thiên Nguyên Thôn đang bị hố sâu thôn phệ đi, một hồi trầm ngâm sau mới nói:
- Tiếng kêu thảm thiết, sợ hãi bao quanh. Hắc ám bao trùm, sự sống bị thôn phệ.
Khi hắn vừa nói xong, trong cơ thể như có thứ gì đó kì lạ chạy quanh người làm hắn mê mẫn. Còn đang đắm chìm trong cảm giác kì lạ thì nghe một âm thanh chậm mà bình thản vang bên tai:
- Ngươi nhìn thấy được tử, lại chẳng thấy được sinh. Sinh tử vốn giao hòa, vì nhau mà diễn hóa, ngươi lại chỉ thấy được một nửa của thân cây cao, lai bỏ qua đạo quả phía trên cành đó. Tâm ngươi chưa mở được, chưa thể ngộ đạo.
Bên trong Thần Thú, đột phá chính là ngộ đạo. Thần thú lấy ngộ đạo để làm cơ sở đột phá, cũng giống như nhân tộc lấy thiên địa linh khí, cùng với đại đạo pháp tắc mà đột phá.
Tiểu Long lúc này đã là Vương, nếu muốn đột phá tiếp thì phải ngộ lấy đạo của mình. Nhưng cũng như Dạ Ảnh nói, tâm hắn chưa mở rông, chưa thể ngộ đạo.
- Vậy như thế nào mới ngộ được Sinh Tử Vô Thường đạo?
Tiểu Long nói.
- Ta cũng đã nói rồi, thứ ngươi cần là tự mình ngộ đạo, lấy chính bản tâm dung hòa tất cả. Tâm trống không mới ngộ được đạo, hiểu lấy đạo chính là hiểu bản tâm. Ở trong Tinh Thần Động của lão đầu có lẽ thích hợp cho ngươi ngộ đạo, ngươi nên ở lại đó đi, khi nào chứng đạo xong rồi tới tìm ta.
Dạ Ảnh mở đường cho tiểu Long, nói xong cũng cảm khái:
- Vạn sự cần người ra làm, ta cũng vậy... Ài. Tốt rồi, đừng tốn thời gian nữa, bên Thiên Nguyên Thôn đã có người đến lo liệu, ta cũng không cần nhúng tay vào.
- Đã đến lúc nên đi rồi.
Dứt lời, Dạ Ảnh chậm rãi đi về phía trước, càng đi càng mơ hồ rồi biến mất tại đó.
Tiểu Long vẫn đứng ở đó, bỗng nghe một tiếng nổ mới làm hắn giật mình tỉnh lại, ánh mắt nhìn phía Dạ Ảnh rời đi mà cung kinh cúi đầu. Thu hồi tinh thần rung động, hắn dời ánh mắt nhìn vào một khoảng trời xa xôi, lại nhớ tới lời Dạ Ảnh nói lúc trước nên hắn liền hướng giếng đồng quay lại, đi đến Tinh Thần Động trước kia.
Trên trời xanh cao, gió nhẹ thổi qua.
Khi tiểu Long vừa vào giếng đồng, trên bầu trời đột nhiên lướt tới một bóng người, bóng người này như ẩn chứa sức sống vô cùng, đi đến đâu cây có tươi xanh đến đó.
Khi bóng người đi qua nơi đỉnh Phong Linh Sơn, ánh mắt như vô tình nhìn lên giếng đồng, nhíu mày không nói gì chỉ là vài giây sau đó bóng người liền hướng Thiên Nguyên Thôn lướt đi.
Mặt trời chậm chạp chạy dọc xuống, lúc này như có một vết cắt cắt mặt trời ra đôi. Một màu đỏ phủ lên đại địa, từng đám mây cũng thưa dần.
Trong một khu rừng, Dạ Ảnh chậm rãi bước đi. Hắn từ lúc đi xuống Phong Linh Sơn liền vượt qua hư không, không gian mà đi đến đây. Nơi này là Tuyệt Lâm của Nam Vực, cách Bắc Vực tới cả vạn dặm.
Hắn có việc cần đến đây, lại thêm chuyện kẻ không mời mà đến kia cũng để hắn vượt qua không gian mà tới nơi này. Song, không phải vì Dạ Ảnh hắn sợ gì kẻ kia, mà là hắn lúc này không có thời gian để tốn với kẻ đó, càng là nếu để kẻ đó biết hắn ở đây chỉ sợ tiếp theo thì liền phiền phức đến không ngừng, mà hắn lại mới tỉnh lại sau vạn năm, có nhiều chuyện cần hắn đi làm, nên không thể tốn thời gian được.
Trong một nơi của khu rừng, từng tiếng “Oanh oanh” vamg lên. Đất đá bị đánh vụn, tạo thành một cái hố rộng vài chục mét. Từng gốc cây cũng bị đánh nổ không toàn vẹn.
“Phanh” chỉ thấy có hơn năm tên che mặt, khí tức lưu chuyển quanh thân đang vây công hai người một già một trẻ vào giữa.
Năm tên che mặt này sát khí như hòa làm một, đây chắc là do một loại trận pháp khiến sát khí chúng dung hợp lại. Càng như vậy lại khiến bọn hắn như mạnh hơn.
Chợt thấy năm tên này đồng loạt đánh lên lảo giả cùng thiếu niên kia.
“Oanh” một trận run lên, liền thấy một tên che mặt đánh lên ngực của lảo giả làm lảo ta dội ngược về sau.
“Phốc” một ngụm máu phun ra, lảo giả loạng choạng lùi về sau. Cố gắng ổn định cơ thể, lại nhìn bọn chúng đánh tới, liền gấp gáp nói với thiếu niên:
- Thiếu chủ, ngươi chạy đi, ta ngăn cản chúng cho ngươi.
- Không! Muốn đi thì cùng đi.
Thiếu chủ hơi thở rất gấp, nhưng lời nói lại kiên định vạn phần.
- Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này chỉ sợ...
- Muốn sống cùng sống, chết cùng chết. Tiêu gia không có kẻ ham sống sợ chết.
Thiếu chủ điên cuồng đỡ đòn bọn người che mặt, lời nói không chút dao động.
Một tên che mặt có vẻ là thủ lĩnh nhóm người nghe vậy cười lớn, nói:
- Một màn thật cảm động đấy, đến cả ta cũng rơi lệ a. Nhưng các ngươi hôm nay một người cũng không thể đi, đều lưu lại đây mà cũng tâm sự đi. Giết.
Vừa dứt lời, cả năm cùng nhau đánh tới, đao quang kiếm ảnh lóe lên không ngừng, từng dòng năng lượng ánh lên màu sắc.
Đang lúc đó, chợt một thiếu niên hắc bào đang chậm rãi đi tới. Thiếu niên này không có gì khác biệt, cũng là bình thường như bao kẻ khác. Song ánh mắt của thiếu niên lại thâm sâu như vạn trượng vực sâu, thâm uyên không đáy, khó đo lường.
Chỉ thấy Thiếu niên đi vào giữa nơi chiến đấu của hai phe mà như đi vào chốn không người, như không thấy gì.
Đám người bỗng thấy có kẻ xuất hiện, lại càng to gan lớn mật không sợ chết, cả đám người trong nhất thời ngẩn ra, chợt một người che mặt nói:
- Tên đần này là ai vậy, ta đây là lần đầu tiên thấy kẻ không sợ chết như vậy.
- Haha, đây cũng là lần đầu của ta, chỉ là không biết có ngu hay không. Nếu không ngu thì chúng ta nên thu hắn làm tiểu đệ a.
Cả bọn người che mặt cười vang, chỉ là trong đó một kẻ che mặt lớn tiếng quát:
- Im lặng!
Nói rồi hắn quay sang Dạ Ảnh vẫn còn đang đi nói:
- Ngươi là kẻ nào?
Thiếu niên dừng chân lại, liếc mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi hỏi ta?
- Hừ, hôm nay cho dù ngươi là ai thì cũng đã thấy chuyện của chúng ta, đã như vậy thì lưu lại luôn đi.