Vạn Cổ Ma Thần

Chương 31: Quang mang che thiên địa, hỗn độn phán âm dương!



Tại thời điểm trời đất tối đen, ở trên quang mang từng giọt nước rơi xuống như mưa. Bên dưới những giọt nước rơi xuống, khác với trước đây là hoảng sợ cùng tuyệt vọng, lúc này mọi người đã không còn cảm giác tuyệt vọng nữa, mà là tinh thần tập trung, hai mắt nhìn xung quanh.

“Hưu” một tiếng khẽ vang lên, không gian xung quanh nhẹ run một cái, không gian run rất nhẹ, không ai phát hiện được rằng không gian run lên.

Đương nhiên ngoại trừ những người Ngũ Hầu Thánh Tôn, ngay khi không gian run lên một cái, bọn hắn liền lập tức nhíu mày nhìn sang một hướng.

Cách đó bọn người Ngũ Hầu Thánh Tôn một khoảng ngắn, chỉ gặp một bóng đen mờ mờ bỗng hiện ra, khi bóng đen xuất hiện, cứ như quỷ dị hiện thân, ngoài bọn hắn thì ở đây chẳng ai phát hiện.

Tại lúc bóng đen xuất hiện, Kim Cốt lão tổ ánh mắt lập tức híp lại, hai mắt kim quang như muốn nhìn xuyên thân thể bóng đen này, nhưng là rất nhanh Kim Cốt lão tổ hai mắt co rút mãnh liệt đi.

Kim Cốt lão tổ khi nhìn vào bóng đen, không chỉ không nhìn thấu được đối phương, mà khi đối phương nhìn đến thì cứ như bị trăm vạn yêu xà nhìn chằm chằm vào, một cỗ không hiểu cảm giác lập tức bao trùm lão vào trong, cái cảm giác này khiến lão khó hiểu.

Ngũ Hầu Thánh Tôn ba người cũng là rơi trên bóng đen, tại lúc thấy bóng đen này, bọn hắn không cách nào nhìn thấu được đối phương, cứ như nhìn vào một mê vụ không điểm cuối, cái này để bọn hắn trong lòng nổi lên một điểm rung động.

Kẻ này ít nhất cũng là Thánh Hoàng đỉnh!

Kim Cốt lão tổ cùng Ngũ Hầu Thánh Tôn khi nhìn thấy bóng đen này thì đưa ra một đáp án, nhưng đáp án này thất sự rất mơ hồ cùng khó hiểu.

- Thanh Vân Tông thật sự là che dấu cường giả?

Lúc này, bọn hắn mỗi người không khỏi suy nghĩ lại một chút, trước đây Thanh Vân Tông cường đại dù có một vài người Thánh Hoàng, Thánh Đế, bọn hắn cũng sẽ không hoài nghi cái gì, nhưng là lúc này Thanh Vân Tông đã suy thoái đến cỡ này, đứng ở Tam Lưu thế lực, như thế nào còn che dấu lấy Thánh Hoàng cường giả.

Nếu Thanh Vân Tông thật sự có Thánh Hoàng cường giả, cho dù không là đỉnh phong thế lực thì chí ít cũng là nhất lưu thế lực, hơn nữa Thánh Hoàng cường giả ở đó, mà sao còn bị các thế lực khác thường xuyên đến gây chuyện?

Mặc dù khá mơ hồ về đáp án bọn hắn đưa ra, nhưng lúc này không phải là nơi để suy nghĩ mấy cái này, bọn hắn thế nào cũng là Thánh Hoàng chẳng lẽ còn sợ nhau sao?

Tại thời điểm bọn hắn đang suy nghĩ thì một giọng khàn khàn truyền đến tai bọn hắn:

- Thanh Vân Tông nhỏ bé mà vẫn có thể để các vị giá lâm, đúng là vạn sự vô thường, không thể nắm bắt.

Cả người bọc trong làn khói xám, chỉ lộ ra một đôi mắt đen, âm thanh khàn khàn như người bị bệnh, cái này khiến cho Kim Cốt lão tổ bọn hắn có chút đề phòng.

- Đúng là vạn sự vô thường, Thanh Vân Tông trong miệng thế gian là một thế lực yếu đuối, vậy mà tỏng thế lực yếu đuối có cường giả như này, không khỏi đáng buồn cười. Nếu như đây mà là thế lực yếu đuối, vậy những thế lực khác kia cũng không phải là sâu kiến một tổ sao?

Kim Cốt lão tổ lên tiếng cười nhạt.

Ba người còn lại cũng ánh mắt lóe lên, cười cười nhìn lấy bóng đen này. Thiên Mông Bạch lúc này lên tiếng:

- Các hạ dấu mình như vậy, không khỏi có quá chút không được tự nhiên a, chúng ta đều là người trần mắt thịt đi!

Một tiếng này vừa ra, những người còn lại đều gật đầu. Bóng đen cũng cười khàn một tiếng, không lên tiếng đáp, cứ như là hắn không nghe đi.

Tại lúc này, mọi ngươi cũng là phát hiện ra trong đám người có thêm một người khác, nhìn bóng đen thần thần bí bí này, mọi người không khỏi nhìn nhau như muốn hỏi, đáng tiếc là không ai biết kẻ này là ai.

“sưu, sưu” bỗng lúc này, khi mọi người còn đang ra sức đánh tới những giọt nước đang rơi xuống kia, chỉ gặp bầu trời vang lên từng tiếng lạ, tại lúc tiếng lạ vang lên thì thấy thiên địa đang tối sầm chợt có từng đám mây màu tử sắc kéo đến.

Khi đám mây tử sắc kéo đến, mọi người liền ngẩn ra, song liền ngay trong chớp mắt đó, bỗng nhiên từng tiếng kinh hô mừng rỡ vang lên, trên bầu trời lúc này bỗng nhiên sáng rực lên tử sắc, những giọt nước ẩn chứa ma chủng kia cũng như bị ánh sáng tử sắc chiếu lên, vô thanh vô thức mà biến mất.

Cả những người như Kim Cốt lão tổ, Ngũ Hầu Thánh Tôn cũng không khỏi nhìn lên bầu trời nhìn lấy nhiều lần.

Tử Vân lướt đến, chiếu rọi vạn vật, lập tức ánh sáng tử sắc rọi xuống khiến mọi người như tìm được điểm tựa, không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tại lúc này, ở trong một không gian cách biệt, tại đây không có giọt nước ẩn ma chủng, cũng không có tử vân, chỉ có một mãnh hỗn độn, một mãnh thái sơ.

Một thân ảnh xếp bằng ngồi trong không gian đó, xung quanh hắn có vô số thái sơ lực lượng uốn quanh, thiên địa linh lực cũng như cự long cuốn lấy thân thể hắn, nhanh chóng nhập vào trong.

Dạ Ảnh hai mắt nhắm chặt, cơ thể hắn bùng tỏa ra một lực hút mãnh liệt hút hết tất cả thái sơ lực lượng vào trong, từng cái cự long linh lực biến thành cũng nhanh chóng xuyên thủng, đánh vào sâu trong thân thể hắn.

“Rắc —” một tiếng khẽ vang, xương cốt âm thanh vang lên trong không gian, lại cứ như xuyên qua trăm vạn năm tháng vang lên, không khỏi khiến nơi này run lên từng đợt trầm thấp.

Từ từ mở mắt ra, đồng tử hỗn độn nhẹ nhàng khẽ mở.

“Oanh —” một tiếng, bỗng một trận cuồng phong từ Dạ Ảnh truyền ra tám hướng, cả không gian chấn động mãnh liệt, chợt thấy người hắn phát ra hỗn độn thải quang, như là hút hết mọi thứ trên Thiên Địa này vào trong.

Hắn thở ra một hơi, hắn lúc này đã có một chút khí lực. Quay đầu nhìn lại Mạc Huyền Nhi đang được linh khí của hắn bao bọc, liền không để ý nữa, mà bước ra một bước nhỏ.

“Uống —” một tiếng, chỉ gặp khi hắn đặt chân xuống, không gian bị uốn nắn lại, một bước vừa ra liền bẻ cong thời không, bước ra ngoài.

Không một tiếng vang lên, cứ như quỷ dị mà đứng đó, Dạ Ảnh xuất hiện một cách kì lạ, không ai biết hắn xuất hiện tại đó khi nào, hơn nữa cũng không ai để ý, bởi lúc này tất cả đều tập trung nhìn lên tử vân kia.

Trước là quang mang che trời, nước chứa Ma Chủng, giờ lại là Tử Vân. Từng cái đều là hiện tượng khó gặp, càng là chưa từng nghe qua, thế mà lúc này lại lần lượt gặp qua, liền đến cả nhiều cường giả lâu đời cũng được một phen mở mang tầm mắt.

Tại trên bầu trời, tử vân vẫn lướt qua từng cái, kéo dài gần như là liên miên bất tận.

Nhiều tu sĩ nhìn lên trên bầu trời thấy tử vân kia, lại càng nghĩ đây là Tiền nhân Thanh Vân Tông thật sự lưu lại bảo vật, thậm chí là truyền thừa.

Truyền thừa của Thánh Hoàng, Thánh Đế, thậm chí hơn, đây chính là cỡ nào hấp dẫn, có thể nói truyền thừa chính là thứ hấp dẫn những tu sĩ nhất, chỉ cần đạt được truyền thừa, bọn hắn có thể một bước thăng thiên.

Đương nhiên là không kể những Thánh Hoàng Thánh Đế cường giả, dù sao bọn hắn cũng không cần. Bất quá đối với tu sĩ bình thường thì đó lại khác, càng nghĩ càng sục sôi.

“Ầm —” đột nhiên một tiếng vang lên dọa sợ mọi người, trên bầu trời tử vân đang lướt qua bỗng dừng lại, cái đáng nói không phải là ở đây, mà là khi tử vân dừng lại, ở trên tử vân đột nhiên có từng cái trận pháp kì quái như ném xuống đại địa.

Tử Vân ném xuống trận pháp như ném xuống NGvn1 ngàn vạn đại sơn cự nhạc, lập tức khiến mặt đất run rẫy như muốn nứt. Tại dưới trận pháp ném xuống, nghe được “ầm, ầm, ầm” thanh âm dữ dội vọng lại.

“Oanh —” Đột ngột vang một tiếng, quang mang phía sau tử vân đột nhiên như nứt ra, một màu Hắc Ám lập tức bao trùm lấy thiên địa, cả bầu trời lập tức lần nữa rơi vào hắc ám.

“Ông —” một tiếng vang lên, ngay một khắc này, tại trung tâm vết nứt, một cái trận pháp to lớn gấp mấy lần trước rơi xuống, khi cái trận pháp rơi xuống thời điểm, chỉ gặp có hắc ám ngũ tinh bay lên cao, như cắt đứt thời không, chém đôi đại đạo.

Tại trong “ông” một tiếng này, nghe được không gian ba động một chút, không gian cũng theo đó mà trở nên run động, tựa như đang có một thứ gì đó dần hình thành.

Khi nghe âm thanh này, mọi người liền thấy bầu trời bị xé rách ra, nhưng không gặp đại môn, chỉ gặp một trận pháp đó bỗng phóng lên từng cột ánh sáng, mọi người chỉ thấy chóng mặt một trận như muốn ngất đi.

“Két, két, két” Ở thời điểm đó, một tiếng nặng nề vang lên, tựa như có một cái đại môn trăm vạn năm không mở đang được kéo ra.

Tại thời khắc này, mọi người cảm thấy một cỗ hồng hoang khí tức như ập ra từ không gian đó, cứ như không gian nơi đó đang cố mở ra đại môn đi tới hồng hoang vậy.

- Đây là cái gi?

Tất cả mọi người hướng nơi đó nhìn lại, chỉ gặp từng cái trận pháp kì lạ đang lơ lững ở đó, bên trong trận pháp có từng cái văn tự cổ xưa như được khắc từ thời hồng hoang.

Đây đương nhiên là Cổ Văn, nhưng ở đây người có thể biết được cổ văn cũng chỉ có Dạ Ảnh với một kẻ khác mà thôi. Cổ văn chính là từ thời xa xưa đạo văn, ở mỗi cổ văn có khí tức hồng hoang cũng là bình thường.

Ở thời điểm này, cổ văn bên trên trận pháp bỗng nôi lên từng tia sáng kì ảo, nhìn như vô hình, lại như hữu hình. Cổ văn sáng lên, chiếu thẳng thương thiên, chạm tới cực hạn của Thiên Địa.

“Ông” một tiếng, chỉ gặp trời đất lúc này bị chẻ đôi ra, từng khỏa nhật nguyệt rơi xuống, từng cái tinh thần rơi lên Vũ Huyền Đại Lục, bầu trời như sáng rực lên tỏng chớp mắt.

“Phanh —” đúng lúc đó, bỗng thấy khi từng khỏa nhật nguyệt rơi xuống, tinh thần rơi lên Vũ Huyền Đại Lục, cả Thiên Địa dường như đang động, cả Vũ Huyền Đại Lục lúc này đang lấy tốc độ vượt qua thời không trăm vạn thời đại di chuyển.

Tại “phanh” một tiếng đó, Vũ Huyền Đại Lục như đang bị một cự thủ vô hình kéo đến một hư không vô tận khác, càng lúc, một cỗ mơ hồ khí tức truyền đến càng rõ.

“Rầm —” một tiếng thật lớn, Vũ Huyền Đại Lục chấn động, đại địa rung động mạnh mẽ, không cách nào hình dung được, đến cả Thánh Hoàng như Ngũ Hầu Thánh Tôn bọn hắn cũng phải lùi lại một bước.

Thời điểm này mọi người mới cảm thấy Vũ Huyền Đại Lục dừng lại, nhưng khi ánh mắt lần nữa nhìn bầu trời, bọn hắn liền chớp mắt như ngẩn ra, không thể tin được nhìn quanh.

Bầu trời lúc này vẫn còn quang mang, nhưng rất nhạt, dùng ánh mắt bình thường cũng có thế thấy được từng tia sáng phía sau quang mang đang chiếu xuống. Thế nhưng lúc này bọn hắn không có chút vui mừng nào, mà là mờ mịt cảm giác.

Xung quanh đây, không còn là nơi Thanh Vân Tông, mà rõ ràng là đang đứng ở một phiến thiên địa khác.

Phiến thiên địa này mỗi nơi đều có lấy Hồng Hoang khí tức, lại càng thêm khí tức hỗn độn mờ mịt, không có như Vũ Huyền Đại Lục.

Nơi này thật ra bên trong Vạn Ma Động, cái cảm giác vượt qua trăm vạn thời đại kia là thật, song chính vì cái Vạn Ma Động này kì lạ ở chỗ đó, càng đi đến gần Vạn Ma Động thì càng cảm thấy xa xôi, nhưng càng xa ra Vạn Ma Động, lại thấy nó gần như trước mắt.

Nhìn ra phía xa, có từng dãy núi dài như vô cùng vô tận, lại có những ngọn núi cao đên nghịch thiên, tại đó có một cỗ uy áp vượt qua thiên địa đang từ từ tản ra.

Nhưng là không đợi bọn hắn suy nghĩ cái gì liền nghe một tiếng “hưu” vang lên. Một tiếng vừa vang lên, mọi người chợt cảm thấy dưới chân bọn hắn đang đứng có một trận pháp không lồ, từ trận pháp đang truyền đến từng tia ánh sáng bao lấy bọn hắn vào trong.

Khi tiếng “hưu” vừa rơi xuống, ánh sáng đã bao lấy toàn bộ những người vào trong, không kể là ai, dù cường đại hay thần bí thế nào, vẫn là bị bao vào trong. Tại dưới tiếng “hưu” đó rơi xong, bỗng thấy từng người từng người mờ dần, mờ dần rồi biến mất.

Trận pháp này, rõ ràng là một cái truyền tống trận!

“Ông” một tiếng, tại một nơi hoang mạc trong phiên thiên địa này, từng nơi đều là mênh mông bát ngát, không có một người. Chợt nghe “ông” một tiếng, không gian run lên nơi đó run lên, từ trong không gian đó một thiếu niên từ từ hiện ra.

Mảnh hoang mạc nhìn như bình thường, lại từ dưới đất ẩn chứa vô tận đại đạo cùng pháp tắc, mỗi một đạo pháp tắc cùng đại đạo đều như dung nham núi lửa, chỉ chờ đợi thời cơ phun trào, mà khi phun trào đều là kinh thiên động địa.

Nhìn hoang mạc này bình thường vô cùng, chỉ sợ không ai để ý đi, nhưng là nếu cẩn thận nhìn lại một chút, thì sẽ thấy phía dưới này có vô số bạch cốt. Không thể nghi ngờ là đã có vô số cường giả đi qua nơi này, nhưng cuối cùng đều là bị chôn vùi trong cát.

Dạ Ảnh đứng trên mảnh hoang mạc nhìn lấy xung quanh, từ đầu đến cuối hắn chỉ cười nhạt, cũng giống như việc truyền tống từ Vũ Huyền Đại Lục đến nơi này, cái hoang mạc chất đầy xương cốt bên dưới này đối với hắn cứ như là sự tình bình thường, không có gì kinh ngạc, thập thàn bình tĩnh.

Dạ Ảnh nhìn tới một ngọn núi cao trước đó, không biết nghĩ gì mà lắc đầu, rồi chậm chạp từng bước đi tới.

Hắn cứ như đi dạo, trên phiên thiên địa mờ mịt này, hồng hoang khí tức làm người khác kinh tâm động phách, nhưng đối với hắn lại là bình thường hết sức, bởi nơi này vốn là từ thời Hồng Hoàng, chút khí tức đó đương nhiên phải có, nếu không có mới là kinh tâm dộng phách a.

Tại lúc này, hắn như đi dạo trên mảnh hoang sơ, nhưng thật ra mỗi bước đi của hắn đều ẩn lấy thiên địa nơi này đại đạo pháp tắc. Đây chính là hắn đang dung hợp đại đạo pháp tắc của Thiên địa này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.