Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn
Tầng thứ chín mươi bảy.
“Đây tuyệt đối là cảnh tượng chấn động nhất mà cả đời này ta từng chứng kiến đấy.”
“Hắn thực sự muốn vượt qua Thiên Thê, thật là quá ngông cuồng rồi.”
“Nếu ta nhớ không nhầm, tông môn chúng ta vẫn chưa có một ai bước qua một trăm tầng Thiên Thê đâu đấy.”
“Ta chỉ muốn biết là hắn uống thứ gì vậy, trông như một loại linh dịch nào đó.”
“Xời!! Dựa vào dược mà xông lên Thiên Thê thì là cái thá gì chứ.”
“Ngươi nói khùng nói điên gì vậy, người ta không dùng linh dịch cũng đã xông được lên tới tầng thứ chín mươi rồi, ngươi ngon thì ngươi lên đi.”
“Đúng vậy, ghen ăn tức ở cái gì, cho dù có cho ngươi uống đan dược tốt hơn thì ngươi cũng chẳng lên được đâu.”
Dần dần, đại đa số đệ tử của Lưu Vân Tông đều đã bị tinh thần gian nan không lùi bước của Lâm Tiêu chinh phục rồi.
Nếu đổi lại là bọn họ, cho dù có được thực lực như vậy, tố chất thể lực như vậy, bọn họ cũng không thể nào đạt tới trình độ như vậy.
Bang! Bang!
Tầng thứ chính mươi chín.
Lâm Tiêu mượn năng lượng bùng nổ của Thạch Chung Nhũ Dịch, một hơi leo lên tới tầng thứ hai tính từ trên xuống.
Ngay lúc mọi người đang nghĩ xem, liệu hắn có bước được tới tầng cuối cùng kia không.
Thì Lâm Tiêu lại đột nhiên bất động.
Hắn đứng ở tầng thứ chín mươi chín, tròn mười phút, không hề động đậy.
Một dòng năng lượng kỳ lạ ấp ủ, biến hóa trong cơ thể hắn...
Mấy giây sau, Lâm Tiêu đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lẽo hướng thẳng tới bầu trời.
“Phá cho ta!!”
Hắn gầm lên giận dữ.
Rắc rắc!!
Nghe như có thứ gì đó bị vỡ ra.
Sau đó, vầng sáng màu xanh lục trên người hắn dần dần biến đổi màu sắc, bị thay thế toàn bộ bởi màu xanh biển đậm.
Từng sợi khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn tỏa ra.
“Ủa? Vụ gì vậy? Sao ta nhìn cái người này cảm giác cứ như nhìn thấy hung thú vậy ta?”
“Ngươi cũng có cảm giác này à, ta cũng vậy đây này.”
“Lạ ghê, rõ là tu vi của người này không hề thay đổi, nhưng sao lại vậy nhỉ.”
Dường như không ai giải thích được chuyện gì đang xảy ra trên người Lâm Tiêu.
Ngoại trừ một người.
Lạc tông chủ, Lạc Hải Thành.
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt ông ta cực kỳ rõ ràng, hoàn toàn là không thể tin nổi.
“Hoang Chi Ý Cảnh, trời ạ!!! Tên tiểu tử này còn chưa đạt tới Luân Hải Cảnh đã lĩnh hội được Luyện Thể Ý Cảnh.” Lạc Hải Thành lẩm bẩm.
Ông ta nhớ, cho dù là tư chất như lão Mục kia, cũng phải đến khi đột phá tới Toàn Đan Cảnh, mới lĩnh ngộ sâu sắc được Hoang Chi Ý Cảnh này.
Quái vật!
Gọi tên tiểu tử này là yêu nghiệt thì đúng là oan cho hai chữ yêu nghiệt này rồi.
Người này rốt cuộc là tìm ở đâu ra vậy.
Còn có một vấn đề nữa.
Phải thả cho hắn ta đi sao?
Quái vật như vậy, một khi trưởng thành...
Lạc Hải Thành rơi vào trầm tư.
Ở bên kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.