Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 126



Có thể tặng loại đan dược này cho người khác mà không hề thay đổi sắc mặt.

Sự quả quyết này, trước giờ ông chưa từng gặp.

“Ừm, thế này đi. Tôi cần một vài thiên tài địa bảo, Lạc tông chủ xem xem quý tông có hay không.” Lâm Tiêu hỏi.

“Ngươi cần bao nhiêu phần thiên địa bảo vật? ngươi cứ nói xem ngươi muốn gì?” Lạc Hải Thành mặc dù cũng tò mò nhưng không hỏi thẳng đối phương muốn làm cái gì.

“Một viên Sâm Ngọc Long, mười quả Thiên Nguyên, một đoá Tử Linh Thanh Chi…..” Lâm Tiêu nhanh chóng nói ra khoảng 20 nguyên liệu và bảo vật.

Lạc Hải Thành nghe Lâm Tiêu nói xong thì vô cùng sốc. Thân là tông chủ của một tông môn, những nguyên liệu và bảo vật bình thường thì ông ta không biết quá rõ. Nhưng những món mà Lâm Tiêu vừa nói thì đều thuộc hạng trân quý đến không tưởng.

Trong đó có vài loại mà bọn họ phải đánh đổi cả sự an toàn của bản thân để chỉ có được 1 2 viên.

Nếu như dựa theo số lượng mà Lâm Tiêu vừa nói thì tông môn bọn họ chắc sau khi đưa thì sẽ chẳng còn gì nữa.

“Đạo hữu Lâm Tiêu, ta muốn hỏi ngươi muốn những thứ trân quý này để làm gì?” Lạc Hải Thành hỏi.

“Những nguyên liệu này để luyện đan Huyền Minh phá cảnh giới, ngài đưa nguyên liệu cho ta, ta sẽ luyện đan cho ngài, như vậy không sao chứ.” Lâm Tiêu nói.

“Hả? này……này cũng được hả?” Lạc Hải Thành kinh hãi.

Đây hoàn toàn không phải một cuộc giao dịch bình thường. Những nguyên liệu kia để luyện Huyền Minh đan, nhưng không có nghĩa luyện một lần là có thể thành công.

Có quỷ mới biết được để luyện được một viên Huyền Minh đan cao cấp sẽ tốn bao nhiêu nguyên liệu. Vận may tốt thì sẽ được một viên, nhưng cũng chưa chắc đã được đan cao cấp.

“Lạc tông chủ đừng nghĩ nhiều, ta sẽ luyện ra đan Huyền Minh. Ngài đưa nguyên liệu cho ta, đợi lúc nào ta có thời gian ta luyện là được.” Lâm Tiêu rất tự nhiên nói.

Còn về thân phận người luyện ra đan là ai ông ta cũng chả để ý đâu mà.

Theo như góc độ của hắn, có thực lực mới là vương đạo. Luyện đan có giỏi tới đây mà khi người khác muốn giết hại mình, chả nhẽ lại lấy đan dược ra để chiến đấu?

Tuy nhiên Lâm Tiêu vẫn chưa hiểu hết thế giới huyền huyễn, không biết rằng ở thế giới này luyện đan sư là một nghề cực kỳ quan trọng.

Lạc Hải Thành nghe thấy lời này của Lâm Tiêu nhất thời còn chưa kịp suy nghĩ gì. Ông ta cũng chưa hiểu lời này của hắn là ý gì.

“Viên Huyền Minh này là do đạo hữu luyện?” Ông ta hỏi lại.

“Có vấn đề gì sao? Nếu Lạc Vũ Thương cần dùng gấp, ta có thể luyện ngay tại đây, như vậy thì hiệu quả của đan dược cũng được nâng cao hơn.” Lâm Tiêu nói.

Lạc Hải Thành: “……”

Ông ta sốc đến cứng người rồi. Trời ạ, tên này có bị bệnh gì không vậy. Hắn nói hắn là người luyện đan Huyền Minh?

Là một trong bảy loại đan dược khó luyện ra nhất, mà lại còn luyện tại chỗ?”

Cái biểu cảm này, cái ngữ khí này, hình như hắn đang nói thật. Chả nhẽ tên tiểu tử Lâm Tiêu này không phải Thể Tu, còn là một luyện đan sư? Luyện đan sư cao cấp bậc 7?

Lạc Hải Thành thật sự không thể nhìn thấu được thân phận của người thanh niên trẻ tuổi này.

“Đạo hữu không nói đùa đấy chứ?” Lạc Hải Thành hỏi một cách nghiêm túc.

“Đương nhiên không nói đùa, đi thôi, Lạc tông chủ có thể cho ta đi thăm quan phòng luyện đan chứ.” Lâm Tiêu cười nói.

Không phải bảo là Lạc Vũ Thương vội cần dùng đan dược sao? Sao cha nàng ta chả thấy chút vội vàng gì cả.

“Đây……được, vậy chúng ta đi thôi.” Lạc Vũ Thành nhìn Lâm Tiêu nói, cũng không từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.