Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 157



Thế mà lần này lại giết được thật sao?

“Ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm gì?” Một tên đệ tử hoàng thất hỏi.

“Chắc là do thiên phú của từng người.” Lâm Tiêu tuỳ tiện trả lời.

Tên đệ tử hoàng thất gật đầu, vậy mà tin câu này của hắn. Tam hoàng tử cũng không thể lý giải được vấn đề này. Tên tiểu tử này có thể làm được, vậy thì liên quan tới thiên phú gì.

Sau một hồi đánh giá Lâm Tiêu thì tên đệ tử hoàng thất lại hỏi một câu.

“Ta muốn biết người làm cách nào mà vào được?”

Lâm Tiêu nghe thấy vậy thì trầm mặt xuống trả lời: “Ta thấy kẻ trông coi ở ngoài sơ xuất thì tìm cơ hội lẻn vào.”

“Ồ ồ hoá ra là vậy, vậy thì lần này ta cần cảm……”

Vị đệ tử hoàng thất khách khí nói. Còn chưa nói hết câu đã thấy sắc mặt hắn lạnh đi, kiếm trong tay vung lên cả người lao về phía Lâm Tiêu. Mục tiêu chính là nhắm vào cổ Lâm Tiêu.

“Cám ơn người cứu ta, nhưng rất tiếc.”

“Tam hoàng tử đã nói, bất kỳ kẻ lạ nào bước vào một khi phát hiện giết không tha!”

Vị đệ tử hoàng thất này trầm giọng, tư thế dũng mãnh lao tới, nhìn là biết không định nương tay.

Lâm Tiêu đứng yên tại chỗ, yên tĩnh đến lạ kỳ. Cái kiểu lấy oán báo ơn này hắn có lạ gì đâu. Lúc đối phương lao tới gần hắn mới vung kiến lên sau đó giải phóng cảnh ý trọng lực.

Bốp!!

Tên đệ tử hoàng thất bị áp xuống, Lâm Tiêu giẫm lên hắn làm cho trọng lực càng nặng hơn, tới mức không thể hít thở.

“Hả? làm sao, ta, tại sao không thở được, ngươi đã làm gì!!” tên đệ tử hoàn thất hoảng hốt gào lên.

“Đem hết những thứ ngươi biết nói cho ta, nếu không hậu quả khôn lường.” Lâm Tiêu nhắc một câu.

“Ngươi nằm mơ! Ta là người của tam hoàng tử, ngươi thử động vào……”

Xoạt! kiếm quang lóe lên.

Một cánh tay đứt lìa ra khỏi cơ thể. Tên kia gào lên thảm thiết, vậy mà tên này dám ra tay thật.

“Mấy lời kiểu này ta nghe chán lắm rồi, bây giờ cho ngươi cơ hội nữa, không thì đừng có trách.” Lâm Tiêu lạnh nhạt lên tiếng.

Tên đệ tử hoàng thất cắn răng sau đó cũng phải chịu khuất phục. Hắn nói toàn bộ sự việc cho Lâm Tiêu nghe.

Sau khi nghe được hết mọi chuyện và biết được những thứ quý báu trong mộ kiếm. Ngoài ra tam hoàng tử còn một mục đích khác. Đó là lấy được truyền thừa trong mộ kiếm Vô Cực.

Còn về phần truyền thừa trong mộ kiếm là cái gì thì hắn thật sự không biết.

“Những thứ nên nói và không nên nói ta đã nói hết cho ngươi rồi, có thể thả ta không.” Tên đệ tử này tâm tình thấp thỏm nhìn Lâm Tiêu.

“Đương nhiên rồi.” Lâm Tiêu cười nói.

Sau đó hắn lấy cái nhẫn trữ vật trên tay đối phương rất tự nhiên bỏ vào túi áo mình.

“Ngươi……” Tên kia đành nhịn lời muốn nói xuống.

Thôi bỏ đi, nhẫn có thể kiếm lại sau, người mà mất thì chả còn gì nữa. Đợi khi hắn tìm được tam hoàng tử nhất định thu lại cả vốn lẫn lãi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Đợi tên đệ tử này chuẩn bị rời đi, hắn mới nhìn đối phương rồi nở một nụ cười quỷ dị. Sau đó một đạo kiếm quang quét qua, chỉ nghe thấy đối phương kêu lên một tiếng. Đan điền vỡ vụn tu vi bị phế bỏ hoàn toàn.

“Ta cực kỳ biết giữ lời.” Lâm Tiêu nói xong câu này thì biến mất.

Tên đệ tử hoàng thất thét lên một tiếng hối hận không kịp, sớm biết kẻ này kinh dị tới mức này hắn sẽ không chủ động ra tay. Bây giờ tu vi bị phế thì có khác gì chết đâu.

Sau khi rời khỏi kia Lâm Tiêu bắt đầu đi vào sâu hơn. Có lẽ lối vào của tầng ba, cũng là lối vào của nơi cất giấu truyền thừa trong mộ kiếm.

Trên đường đi Lâm Tiêu phát hiện một chuyện kỳ quái. Thỉnh thoảng sẽ có một số tên đệ tử hoàng tộc lẻ loi đơn độc, tất cả bọn chúng hình như đều đang chiến đấu với mấy cái bóng trắng.

Nói là chiến đấu thì có lẽ nói là cầm chân thì đúng hơn. Lâm Tiêu rất nhanh liền nghĩ ra nguyên nhân. Cái bóng trắng đối với bọn họ mà nói chính là giết mãi không chết.

Cho nên tam hoàng tử mới để lại một người để cầm chân mấy cái bóng trắng. Một mình hắn sẽ đi sâu vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.