Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 167



Đây thực sự là phải chọn một trong hai.Chọn mạng của tam hoàng tử hay là chọn truyền thừa Vô Cực mộ kiếm.

Sau một tức, Lâm Tiêu đã có đáp án.

"Thiên Minh trảm!"

Hắn lập tức vung linh kiếm chém về phía tam hoàng tử.

Kiếm ý thất thành.

Sau đó, Lâm Tiêu không hề tỏ ra hiếu chiến, thân hình hắn lập tức lao về phía chiếc chìa khóa.

Cuối cùng, Lâm Tiêu đã chọn truyền thừa Vô Cực mộ kiếm.

Hắn đã nghĩ thông suốt, có thể lấy mạng của tam hoàng tử vào lần sau nhưng truyền thừa Vô Cực mộ kiếm là chuyện ngàn năm hiếm có.

Sau khi Lâm Tiêu biến mất, Thiên Minh trảm của kiếm ý bậc 7 lập tức oanh kích.

Răng rắc!!

Tam hoàng tử khịt mũi hừ một tiếng và lùi lại vài bước.

Các vết nứt trên ngọc phù hộ thể gần như không thể chịu đựng được nữa.

Mẹ kiếp!!!

Điên rồi!! Thật là một kẻ điên!!

Tam hoàng tử cắn răng nghiến lợi, lập tức xông đến chỗ cửa, sau đó nhanh chóng rời khỏi Vô Cực mộ kiếm.

"Ngươi là ai!? Hả!? Là Tam hoàng tử điện hạ. Sao người lại thành ra thế này?"

"Tam hoàng tử điện hạ, bên trong đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Bẩm báo tam hoàng tử điện hạ, sau khi tam hoàng tử vào thì lại có người xông vào, tu vi của hắn là Tụ Linh cảnh viên mãn."

Sau khi nhìn thấy tam hoàng tử trong tình trạng nhếch nhác như vậy, các đệ tử của hoàng thất Đại Ngụy ở bên ngoài Vô Cực mộ kiếm đều vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ quan tâm hắn và báo cáo tình hình nhưng Tam hoàng tử làm sao còn có tâm trạng để nghe bọn họ nói?

"Các ngươi tiếp tục canh gác ở đây, nếu như người kia đi ra, phải giết hắn bằng mọi giá."

Tam hoàng tử nói xong câu này thì đến đầu cũng không ngoảnh lại mà tiếp tục lao ra ngoài.

Hắn muốn rời khỏi di tích Vô Cực ngay lập tức.

Nếu không, một khi tên điên kia truy sát hắn, dựa những phế vật này căn bản không chặn nổi trong thời gian hai tức.

Nhất định! Hắn nhất định phải thoát khỏi di tích Vô Cực mới có thể an tâm.

Khi tam hoàng tử liều mạng chạy trốn.

Lâm Tiêu cũng chỉ tốn hai nốt nhạc để đuổi kịp chiếc chìa khóa vừa bị ném ra ngoài kia.

Sau khi vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn, Lâm Tiêu xé đi tấm phù chú dán trên chiếc chìa khóa.

Sau đó vứt qua một bên, bản thân cũng chuẩn bị sẵn sàng tư thế dốc toàn lực phòng ngự.

Một giây đi qua, hai giây trôi qua.

Cả mười giây trôi qua.

Tấm phù chú kia cũng chẳng có tí phản ứng nào, cứ lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Xoẹt!

Lâm Tiêu vung ra một kiếm, chém nát tấm phù chú kia.

Cho tới cuối cùng, tấm phù chú vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.

“Đây, đây là bị lừa rồi à.” Lâm Tiêu có chút bất đắc dĩ.

Đồng thời cũng nể phục sự nhanh trí của tam hoàng tử.

Nếu đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không nghĩ ra cách này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.