Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 192



Có phải là ép người ta đến chết không hả.

Hoá Đỉnh cảnh của hắn ở đâu!!

May mà đối với ý cảnh đan đạo chỉ cần không ngừng luyện đan, luyện ra những loại đan có phẩm chất cao, vậy thì ý cảnh cũng sẽ tăng lên.

Cũng coi là trong chuyện xấu có chuyện tốt.

Sau mười phút, Lâm Tiêu mới từ từ mở mắt ra. Trong đôi mắt hắn ánh lên vẻ rạng rỡ, hắn không chút do dự mở lò luyện đan bằng tay trái.

Mùi đan dược lập tức tỏa ra, tử quang cũng bắn ra tứ phía. Đan Kiếp cũng bị tử quang quét sạch.

Khoé mắt Lâm Tiêu cong cong, đưa tay lấy ba viên đan Huyền Minh ra. Trong đó có hai viên đạt Khí Đan Vụ cấp 2. Còn một viên đạt Khí Đan Vụ cấp 3.

Chuyện hôm nay đúng là không dễ dàng gì. Luyện được ra ba viên này làm hắn hao phí một đạo kiếm khí Hoá Đỉnh cảnh, năm đạo kiếm khí Toàn Đan cảnh.

Trước mắt hắn chỉ còn lại một đạo kiếm khí Hoá Đỉnh cảnh và ba đạo kiếm khí Toàn Đan cảnh.

Cũng được, gọi là đủ dùng.

Đợi lúc thức hải của hắn luyện hóa xong thanh kiếm đen kia, vậy mấy đạo kiếm khí này cũng không tới mức cần thiết quá.

Lúc Lâm Tiêu mở mắt ra cũng là lúc đan đạo huyền âm biến mất. Hội trưởng Mặc và phó hội Mã cũng từ từ tỉnh lại.

Hai người cùng đưa mắt qua nhìn, vội vã đứng dậy đi qua cung kính cúi người.

“Cảm ơn tiền bối đã chỉ điểm cho các luyện đan sư trong công hội, đại ân này mãi mãi không quên.” Hai người chân thành nói.

Mặc dù người trước mặt rất trẻ tuổi, nhưng việc này cũng chả ảnh hưởng tới địa vị của hắn trong lòng bọn họ.

Lúc nãy được gặp cơ duyên nghe đan đạo huyền âm, lão Mã cảm thấy đan đạo của mình như được khai sáng.

Còn lão Mặc nhìn người thanh niên này bằng một ánh mắt cảm kích và cả cung kính. Bởi vì nút thắt trong con đường tu luyện lên luyện đan sư cấp 9 của ông đã được phá giải rồi. Đây là chuyện ông không dám nghĩ tới.

Vị tiền bối trẻ tuổi trước mặt đây có sức ảnh hưởng cực lớn đối với ông ấy, với những luyện đan sư trong công hội, hay ở Đông Vực. Bọn họ nợ hắn một ân tình to lớn.

Lâm Tiêu nhíu mày nhìn hai lão giả trước mặt: “Các ngài là ai?”

“Tiền bối, ta là hội trưởng Mặc Trần của công hội luyện đan sư, còn đây là phó hội trưởng Mã Quyền. Tiền bối, lần này may mà có ngài, ta…….”

Lão Mặc mới giới thiệu được hai câu đã bị Lâm Tiêu chặn lời.

“Đợi chút, hai vị có thể nói cho ta biết, lần này ta luyện đan hết bao lâu rồi?” Lâm Tiêu vội vã hỏi.

“Thưa tiền bối, đã qua hơn một tiếng rồi.” Lão Mặc nói.

“Nguy rồi, không nói nữa, ta có việc phải đi trước đây.”

Lâm Tiêu cất mấy viên đan vào bình ngọc trong nhẫn trữ vật, sau đó vội vã quay đi.

“Tiền bối, ngài đi đâu?” Lão Mặc vội hỏi.

“Hội đấu giá!” Lâm Tiêu cũng trả quay đầu lại.

“Đi! Lão Mã, chúng ta đi tới đó.”

“Ờ ờ, cũng đang nghĩ vậy.”

Hai người cũng thi triển công pháp đuổi theo. Người thiếu niên này hình như đang bị thương, bọn họ không thể để hắn xảy ra chuyện gì.

Chỉ là họ rất tò mò không biết người này vội tới hội đấu giá là vì việc gấp gì?

Lâm Tiêu lao nhanh đến trường đấu giá Thiên Nguyên.

Nhân viên ngoài cửa vẫn là người trước đó, hắn lập tức nhận ra vị khách đưa đan dược cực phẩm ra đấu giá.

"Quý khách thân mến, cuối cùng ngài cũng tới rồi, sắp tới vòng đấu giá cuối cùng rồi, hai vật của ngài có lẽ là vật cuối cùng xuất hiện trên sàn đấu giá."Trên mặt nhân viên nở nụ cười nói.

"Được." Lâm Tiêu gật đầu, chuẩn bị đi vào.

Lúc này, phía sau hắn xuất hiện hai bóng người. Lâm Tiêu không cảm thấy ngạc nhiên, hắn đã sớm nhận ra rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.