Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 20



Không khí xung quanh như bị nén lại, mặt Lục Minh Nguyệt cũng tái mét.

Tiêu rồi!

Lần này thì chặn không nổi nữa rồi.

Đối diện với thực tại trước mắt, cứ cho là sư đệ có đánh ra nhiều kiếm khí thế nào cũng hoàn toàn vô ích. Lại quay qua nhìn Lâm Tiêu, lúc này mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Hắn biết, đối mặt với chưởng công kích này, bản thân không thể che giấu nữa. Vậy thì chứ chém thôi!

Lâm Tiêu từ từ đưa linh kiếm trong tay lên, một luồng khí đáng sợ dần tụ lại. Cả hai người đàn ông và Lục Minh Nguyệt đều đột nhiên cảm giác bị uy hiếp như kiếm đang kề lên cổ.

Chuyện gì vậy?

Chuyện gì phát sinh vậy?

“Trảm!” Lâm Tiêu nhẹ nhàng thở ra một chữ.

Một đạo kiếm khí trắng tựa như giả ngân hà giáng xuống trần gian, trong nháy mắt đem theo một luồng linh lực khổng lồ.

Bang bang!

Kiếm quang cường đại không chút do dự trút xuống, trong chốc lát phá tan uy áp của đối phương thành hư vô.

Hai đại hán trợn to mắt.

“Đây là kiếm—”

m thanh đột nhiên im bặt, còn chưa nói hết đâu đã bị kiếm quang cắt ra làm hai, sinh mệnh tiêu tan.

Tĩnh lặng hoàn toàn, không có bất cứ một âm thanh nào.

Lục Minh Nguyệt đứng chết lặng, nàng ta nhìn thấy cái gì thế này?

Một sư đệ tầng ba Tụ Linh cảnh, vậy mà dùng kiếm chém chết hai cường giả Luân Hải Cảnh. Có phải nàng ta đang nằm mơ không. Sao có thể như vậy được.

“Sư tỷ, kiếm của tỷ cũng được đấy!” Lâm Tiêu trả kiếm cho Lục Minh Nguyệt.

Sau đó đi đến bên thi thể hai đại hán, bắt đầu lục tìm đồ. Khi hắn bước vào Phạm Thiên mộ kiếm hắn đã nhìn thấy quá nhiều thi thể rồi, hơn nữa lần này là hắn tự vệ, cho nên đi đến cạnh thi thể hắn cũng không cảm thấy tâm lý có gánh nặng.

Sau khi lục tùm từ đầu tới chân của hai người này, hắn tìm thấy một chiếc nhẫn, ngoài ra thì chả có cái gì hết.

Lâm Tiêu nhìn hau háu vào chiếc nhẫn nhỏ trong tay. Trong lòng vô cùng kích động. Nếu hắn đoán không nhầm, đây chính là nhẫn không gian.

Đây là đồ tốt đó.

Lâm Tiêu cất nhẫn vào túi, đợi quay về thì sẽ nghiên cứu nó.

“Sư tỷ, nếu không có việc gì, ta đi trước đây, tạm biệt.”

Lâm Tiêu nói xong đi thẳng không quay đầu, thân vừa động liền biến mất.

Lần này hắn ra tay, chỉ là vì đã từng nhận đồ của Lục Văn Viễn, giống như là một sự trả ơn. Nếu không thì hắn cũng chả đi dây dưa với cường giả Luân Hải.

“À? hả? đợi, đợi chút, sư đệ, đệ tên là gì!!” Lục Minh Nguyệt vội vã hét theo hướng Lâm Tiêu biến mất. Nhưng đợi nửa ngày cũng chả thấy ai trả lời.

Hơn nữa đối phương đi chuyển quá nhanh, nàng không thể đuổi kịp.

“Vị…Vị sư đệ này rốt cuộc là ai nhỉ?” Lục Minh Nguyệt tràn đầy kinh ngạc

Lục Minh Nguyệt nhìn theo hướng sư đệ rời đi trong lòng có chút khẩn trương, người này gọi nàng là sư tỷ, vậy khẳng định là đệ tử của Kiếm Ma tông rồi. Nhưng mà trong tông môn từ bao giờ lại có thiên tài luyện kiếm thế này chứ.

Một kiếm trác tuyệt mà sư đệ chém ra lúc nãy, trong đó dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng lớn. Nàng dám khẳng định, kể cả ca ca của nàng vẫn sống thì cũng không lợi hại được như vậy.

Không nghĩ nữa, bây giờ mau chóng về tông môn, phải đi dò hỏi người này mới được, khẳng định có thể biết đệ ấy là ai.

Lục Minh Nguyệt mau chóng tăng tốc đi về hướng tông môn.

……

Ở một bên khác, còn chưa tới một nén hương, Lâm Tiêu đã rời khỏi khu rừng yêu thú, trở về Kiếm Ma tông. Lúc hắn quay về thì đã tìm hiểu cách sử dụng chiếc nhẫn không gian.

Trong chiếc nhẫn này không gian không to lắm, chỉ có khoảng 10m khối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.