Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 205: Quá là tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được đan



Người mở phiên đấu giá còn không thèm đợi thêm chút thời gian, đã bắt đầu đếm lần. Nhỡ đâu để thêm vài phút nữa người kia lại đổi ý không mua nữa thì sao, chắc hắn sẽ khóc chết mất.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Hơn nữa bán được bộ kiếm quyết 10 tỷ này, bản thân hắn cũng được hưởng 100 vạn linh thạch. Đối với hắn mà nói đây là một chuyện cực tốt.

“10 tỷ 100 vạn lần hai!”

“10 tỷ 100 vạn lần ba, thành giao!”

“Chúc mừng tôn quý khách nhân ngài đã đấu giá được một bảo vật!” Người kia giả lả cười nói.

Những người khác đứng nín thở, 10 tỷ. Đúng là đồ vô nhân tính.

Đến lúc này phiên đấu giá mới thật sự kết thúc. Những việc kỳ lạ phát sinh ngày hôm nay, chắc chắn chả tới một ngày sẽ lan ra khắp thành.

Cộc cộc!

Rất nhanh có tiếng gõ cửa gian phòng Lâm Tiêu đang ở. Hội trưởng Mặc mở cửa, bên ngoài là người phụ trách của hội đấu giá.

“Hả? hoá ra là hội trưởng Mặc ghé thăm, có gì thất lễ xin ngài bỏ qua!”

Người phụ trách nhìn thấy hội trưởng Mặc trong phòng thì vô cùng ngạc nhiên. Đặc biệt là đối phương hình như chính là người mua bộ kiếm quyết 10 tỷ, đây mới là điều làm hắn ngạc nhiên nhất.

“Khách khí rồi, ta mua hộ người khác thôi, có chuyện này cần thương lượng.” Hội trưởng Mặc nói.

“Hội trưởng Mặc cứ nói.” Người phụ trách trả lời.

“Hai viên đan lúc nãy bán ra tổng cộng được 4 tỷ 850 vạn đúng không?” Hội trưởng Mặc hỏi.

“Vâng, vốn dĩ chúng tôi sẽ thu 1% phí, nhưng do ngài lấy cả bộ kiếm quyết nên chúng tôi sẽ không thu phí nữa.”

“Ngài chỉ cần trả thêm 5 tỷ 150 vạn nữa thôi.” Người phụ trách nhiệt tình giải thích.

Nếu tính phí thì dù có là 1% cũng phải tốn tới 500 vạn.

“Ngài khách khí rồi, để ta nói thẳng, phần tiền còn thiếu của bộ kiếm quyết, ta có thể đổi bằng đan dược không?” Hội trưởng Mặc nói.

Thật ra đây không phải chú ý của ông. Trước khi Lâm Tiêu bước vào trong quả trứng thì đã nói như vậy.

“Cái này……hội trưởng Mặc muốn dùng đan gì để giao dịch?” Người phụ trách có chút do dự.

Nói thế nào cũng thiếu 5 tỷ, nếu đổi bằng đan dược bình thường, muốn xử lý xong chuyện này thì sẽ tốn chút thời gian.

Hội trưởng Mặc đưa hai cái bình ngọc qua. Người phụ trách nhận bình ngọc rồi mở ra xem.

Hai bình ngọc? Chả nhẽ là loại đan cực phẩm nào. Hắn vội vã kiểm tra, vậy mà vừa đưa mắt nhìn một cái mặt hắn đã biến sắc.

Hắn vội vã lên tiếng, vừa kinh ngạc vừa cuống quýt: “Hội trưởng Mặc, ngài có chắc muốn dùng hai viên đan này để trả phần còn thiếu không???”

“Không được à?” hội trưởng Mặc lên tiếng.

“Được được được, hội trưởng Mặc, đây là bộ kiếm quyết đó, ngài cầm đi.”

Người phụ trách đột nhiên thay đổi thái độ, tươi cười niềm nở vô cùng.

Hội trưởng Mặc bình tĩnh nhận đồ rồi quay vào trong. Người phụ trách cũng không nói gì nữa. Sau khi hành lễ thì quay người đi, trên mặt có vẻ bình thường nhưng trong lòng lại hưng phấn không nhịn được.

Bọn họ đúng là gặp may ở cuộc đấu giá này. Không những bán được bộ kiếm quyết 10 tỷ khó hiểu kia, cuối cùng còn thu được hai viên đan cực phẩm.

Đúng vậy, hai viên đan trong bình ngọc này là cũng một loại, nhưng cả hai viên đều là Khí Đan Vụ Huyền Minh đan cấp 2.

Hai viên này không những khó luyện ra, mà còn có thể bán với giá cực cao. Có bán 1 viên 3 tỷ vẫn là rẻ. Tính đi tính lại đúng là lời thêm 1 tỷ.

Sau khi người phụ trách rời đi, hai vị hội trưởng hội phó đứng kiên nhẫn đợi một bên.

Còn Dạ Cô Thành bây giờ dám chắc chắn rằng. Hai bình đan quý mà hội trưởng Mặc vừa đưa kia, chắc chắn là Huyền Minh đan cực phẩm. Mùi thơm của đan mới thoảng qua đã làm ông ta nhớ mãi không bao giờ quên.

Lại nói thêm với cuộc nói chuyện của hai người, hai bình đan mà có thể bù được 5 tỷ hơn. Đây chắc chắn phải là Huyền Minh đan Khí Đan Vụ cấp 2.

Quá là tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được đan.

Đại khái khoảng 1 tiếng sau vỏ trứng yêu thú bắt đầu nứt ra.

Rắc rắc!! Âm thanh vỏ trứng vỡ vang lên.

Thân ảnh Lâm Tiêu từ bên trong đi ra, chỉ có điều tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Tiêu cũng không chú ý. Khi vỏ trứng vỡ có một làn khói đen cực kỳ nhạt nhoà bám lên người Lâm Tiêu.

Âm thầm lặng lẽ, không chút tung tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.