Lúc trứng yêu thú vỡ ra Dạ Cô Thành lập tức đứng thẳng người lên, ông ta đang vô cùng vội vã. Bản thân có lấy được đan hay không tất cả phải dựa vào lời của vị tiền bối này.
“Tại hạ Dạ Cô Thành, xin bái kiến tiền ….hả?”
Dạ Cô Thành còn chưa nói xong đã sững sờ. Tiền bối? Người trước mặt là một thiếu niên mà? Tu vi Luân Hải cảnh tầng 4??
Sao hai người kia lại gọi là tiền bối? Không thể nào!
Sao lại có thể như thế.
“Tiền bối, ngài cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”
“Tiền bối, hai bình đan ngài đưa ta, ta đã giao rồi, đây là bộ kiếm quyết 10 tỷ, mời ngài cầm!”
Giọng hai người hết sức cung kính, hội trưởng Mặc đưa bộ kiếm quyết qua.
Lâm Tiêu nhận bộ kiếm quyết không lập tức mở ra xem, mà lại cất nó vào nhẫn trữ vật.
“Hai vị vất vả rồi.” Lâm Tiêu khách sáo nói.
“Không có không có, chuyện nên làm, sau này còn phải nhờ tiền bối.” hội trưởng Mặc vội vã đáp.
Đối với bọn họ, có thể làm quen được với một luyện đan sư cấp 9, hơn nữa còn là một luyện đan sư cấp 9 trẻ tuổi, đây là phúc phận của bọn họ.
Lâm Tiêu tiền bối bây giờ đã là luyện đan sư cấp 9. Tương lai nếu có thể giải quyết vấn đề tu vi vậy nhất định chính là cá vượt long môn, sức mạnh vô biên!
Nếu bọn họ có thể tỏ chút lòng thì đây cũng là chuyện tốt với công hội luyện đan sư.
Dạ Cô Thành đứng bên cạnh nhìn một hội trưởng một hội phó cung kính lễ phép như vậy cũng thấy nghi ngờ. Sau vài phút do dự ông ta cũng hạ quyết tâm.
Thình thịch.
Dạ Cô Thành quỳ một chân xuống trước mặt Lâm Tiêu.
“Tiền bối, Dạ mỗ có việc muốn xin.” Hắn cung kính nói.
Lâm Tiêu đưa mắt nhìn Dạ Cô Thành. Người này hình như là đao tu, kiên định bất khuất.
“Ta biết rồi, ngươi tới là vì viên đan Huyền Minh Khí Vụ.”
“Là người thân bị trọng thương đan điền? hay là không thể đột phá cảnh giới?” Lâm Tiêu đoán thử.
Dạ Cô Thành trợn cả mắt, lòng vô cùng kinh ngạc. Sao, sao hắn lại có thể biết được? Ông ấy đâu nói chuyện này với ai. Tu được đến cảnh giới này đương nhiên không thể tránh việc có hiềm khích với người khác.
Hơn nữa ông ta cũng không có người chống lưng, lại chả thuộc bất kỳ thế lực lớn nào. Cho nên ông ta cũng không dám nói chuyện này với ai.
Dạ Cô Thành nhìn hai người kia thẳng thắn nói: “Là hài nhi nhà ta trong lúc tu luyện không cẩn thận, ta đã thử mọi cách nhưng không được. Cuối cùng được một cao nhân nói cho chuyện này.”
“Thực lực của ông thế nào? Có thể đối phó với cường giả cấp nào?” Lâm Tiêu hỏi một câu chả liên quan gì.
Dạ Cô Thành sững người một lúc rồi mới đáp: “Dạ mỗ là bán bộ Hoá Đỉnh cảnh, đao ý lĩnh ngộ bậc 8,5 đối phó với bán bộ Hoá Đỉnh cảnh dễ như trở bàn tay, nếu đối phương có là Hoá Đỉnh cảnh trung kỳ vẫn có thể thắng được!”
Hai vị luyện đan sư cấp 8 đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn qua. Nếu như người khác nói vậy bọn họ sẽ chả tin, hoặc là nghi ngờ độ xác thực.
Nhưng người trước mặt này là Dạ Cô Thành đúng thứ 18 trên bảng Chân Long. Đao tu trác tuyệt, đao ý bậc 8,5, vậy đây chắc chắn không thể sai.
Lâm Tiêu nghe vậy lại chả chút kinh ngạc. Đao ý bậc 8,5, cũng được. Đối phó với bán bộ Hoá Đỉnh cảnh là đủ dùng rồi.
“Đan dược ta có thể cho ông, nhưng ta không cần linh thạch.”
Lâm Tiêu giơ tay phải ra, vứt ra một bình đan dược. Sau khi đột phá được luyện đan sư cấp 9, hắn thực sự không thiếu linh thạch.
Chỉ cần hắn có đủ thời gian đi tìm nguyên liệu, luyện bình đan là đủ tiền tiêu.
Dạ Cô Thành thấy thế lập tức đưa tay đỡ. Trong lòng vừa vui vừa ngạc nhiên, bản thân ông ta đã đi tìm đủ cách, đi tới cầu tình khắp nơi, vậy mà bây giờ thuốc tới tay lại dễ dàng như vậy. Chuyện này làm ông ta không dám tin.
“Tiền bối, ta, ta có thể mở ra không? Dạ Cô Thành kích động.
Ông ta không dám lỗ mãng, ông ta cảm thấy thứ mình đang cầm trong ta không phải đan dược. Mà nó là mạng sống, là tương lai của con trai ông ta.
“Đương nhiên.” Lâm Tiêu gật đầu.
Hắn chả có chút gì do dự cả.
Dạ Cô Thành mang tâm tình kích động từ từ mở nắp bình đan ra.