Lâm Tiêu đã hoàn toàn khôi phục thương thế, hừ lạnh một tiếng.
Một vầng sáng màu tím phủ lên người hắn.
Linh giáp cực phẩm vỡ rồi, vậy nên hắn chỉ có thể dựa vào phòng ngự của Cửu U Trấn Ma Ấn thôi.
Haizzz!
Nếu thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn sớm chút, thì tuyệt đối có thể tiết kiệm được linh giáp cực phẩm kia.
Không nói hai lời, Lâm Tiêu cầm kiếm xông tới. Hai bên lại lao vào chiến đấu một lần nữa.
Ngụy Vương dùng lại chiêu cũ, lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện bên cạnh Lâm Tiêu.
Một đao bổ thẳng về phía cổ Lâm Tiêu, lão ta không tin, tim vỡ rồi, ngươi có thể nhanh chóng phục hồi. Vậy đầu rơi rồi, ngươi còn có thể nối lại không bằng?
Nhưng mà, lần này lão ta phải thất vọng rồi.
Phập!
Đao của Ngụy Vương chém trúng rồi!
Nhưng lại không chém trúng cổ của Lâm Tiêu, mà là bị tay trái của đối phương chặn lại.
Ngụy Vương sững sờ! Khuôn mặt đần thộn ra.
Sao lần này đối phương lại phản ứng kịp chứ?
Hơn nữa, hơn nữa...đao này của lão lại chỉ miễn cưỡng chém rách da của đối phương.
Trường đao dường như gặp phải trở ngại mãnh liệt vô cùng, không thể chém sâu vào thêm chút nào nữa.
Tại sao chứ!
Lực phòng ngự của Lâm Tiêu sao đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy.
Ngụy Vương không cách nào lí giải được, cường giả bán Hóa Đỉnh Cảnh của hoàng thất đại Ngụy kia cũng không lí giải được, đệ tử Kiếm Ma tông lại càng không lí giải được.
Người có mặt ở đây, người có thể lí giải được, chỉ có ba người.
Phương tông chủ cố gắng dụi mắt, chỉ sợ bản thân mình hoa mắt rồi.
Ông nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, không thể tin nổi, hỏi: “lão Mục, tôi không nhìn nhầm chứ, màu, màu tím, Cửu U Trấn Ma Ấn cấp bậc màu tím???”
“Ôi đệt!!!”
Mục lão lúc này đứng vọt dậy, ánh mắt kích động đến tột đỉnh.
“Tiểu tử yêu nghiệt này, rốt cuộc là tu luyện kiểu gì vậy hả!!! Không chỉ tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn tới tầng thứ bảy, ngay cả Hoang Chi Ý Cảnh cũng lĩnh ngộ được rồi, mà tuyệt đối không dưới bậc thứ tư.”
“Yêu nghiệt, quá yêu nghiệt rồi, không, đây chính là một loại biến thái ấy chứ!!!”
Mục lão miệng ngoác đến tận mang tai. Ông không hề ghen tị chút nào, đây là đệ tử của ông cơ mà. Lâm Tiêu càng mạnh, ông càng vui mừng!
“Mục lão quỷ, đừng vui mừng như vậy, độ khó của Hóa Đỉnh đa bậc lớn đến đâu, lẽ nào ông quên rồi sao?” Cảnh lão nhìn Lâm Tiêu với sự phiền muộn.
“Chẳng phải chỉ là song tu ý cảnh thôi sao? Tên tiểu tử Lâm Tiêu này chắc chắn không thành vấn đề. Hơn nữa, ý cảnh của hắn đã đạt tới bậc thứ tám rồi, bây giờ chỉ cần đợi Hoang Chi Ý Cảnh nữa thôi là được.” Mục lão tràn đầy tự tin đối với Lâm Tiêu.
“Chỉ e tên tiểu tử này không chỉ có hai loại ý cảnh đâu.” Cảnh lão từ tốn nói.
“Cái gì? Ông, ý ông là...” Nụ cười trên mặt Mục lão trở nên cứng ngắc.
Ở bên kia,
Sau khi Ngụy Vương chém đao vào tay trái của Lâm Tiêu. Nhân lúc Ngụy Vương còn đang kinh ngạc, trong ánh mắt Lâm Tiêu lóe lên thần sắc lạnh lẽo, lại điên cuồng.
“Quy Hư! Khai!!!”
Hắn thầm quát một tiếng.
Trường kiếm trong tay chém về phía Ngụy Vương đang gần trong gang tấc, rạch ra một vết tích quỷ dị.
Trong nháy mắt,
Một khe hở trong hư không bị xé ra, hư vô và hắc ám tràn ra. Khí tức cuồng bạo đến đáng sợ, liều mạng cắn nuốt mọi vật xung quanh nó.
“A!!!” Ngụy Vương hét lên thảm thiết.
Toàn thân lão ta bùng lên hắc quang, cả người bị đẩy lùi về sau mấy trăm mét.
Chờ khi thân hình lão ta dừng lại, tất cả mọi người mới phát hiện, cánh tay trái của lão đã hoàn toàn biến mất rồi.
Máu tươi lúc này mới có phản ứng, ồ ạt chảy ra.
Phương tông chủ, Mục lão, Cảnh lão ngơ ra.
Những đệ tử Kiếm Ma tông khác đều Trấn kinh khi nhìn cảnh tượng này.
Cường giả bán Hóa Đỉnh Cảnh của hoàng thất đại Ngụy kia, càng là toát mồ hôi lạnh.
Một đòn này, đánh trên người Ngụy Vương, chỉ là thiếu đi một cánh tay. Nếu đổi lại là hắn, chỉ e đến xác cũng chẳng còn.