Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 285: Lần này hắn thật sự xong đời rồi!



Hàn Thiên Ngạo sử dụng Vực Châu một mặt để giải quyết triệt để Khương Lãng, mặt khác là hắn ta không muốn người khác phát hiện ra chuyện này.

Hầu hết những người vào Tử Vân bí cảnh đều không biết về sự tồn tại của thiên lăng thuỷ màn.

Nhưng với tư cách là thánh tử dự bị của Thái Tuế thánh địa và sự hiểu biết rất rõ về đội ngũ cường giả Hóa Định dẫn đội cho nên hắn ta cũng có thể đoán được một chút.

Ngay cả Khương Lãng ở phía đối diện có lẽ cũng không biết chuyện này.

Sau khi Vực Châu mở ra, sắc mặt Khương Lãng trở nên âm u, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Hắn vì lần vào Tử Vân bí cảnh này, có thể nói là đã dùng hết của của trong nhà ra để chuẩn bị. Nhưng hắn không ngờ rằng ngay từ đầu mình sẽ gặp tên Hàn Thiên Ngạo chết tiệt này, thậm chí đối phương còn sở hữu một kỳ vật là Vực Châu.

Sức mạnh do lá bùa mang lại trong cơ thể hắn đã bị Vực Châu này áp chế rất nhiều, thậm chí khiến hắn có cảm giác, chẳng lẽ đối phương đã chuẩn bị Vực Châu này cho hắn?

"Ha ha ha, những thứ kia của ngươi có thể phát huy một nửa uy lực ở trong Vực Châu sao?" Trong nháy mắt Hàn Thiên Ngạo đã đuổi kịp Khương Lãng.

Đúng như lời hắn ta nói, tốc độ bay của Khương Lãng đã chậm lại hơn một nửa so với trước đó.

"Cút!!" Thấy vậy, Khương Lãng lập tức lấy ra một lá bùa màu vàng và thúc động.

Xoạt! Một đạo kiếm quang màu vàng mạnh mẽ chém xuống.

Ban đầu Hàn Thiên Ngạo rất ngạc nhiên, sau đó tỏ ra khinh thường.

Hắn ta không né tránh, vận linh khí đánh ra một chưởng.

Một tiếng nổ bùm vang lên.

Kiếm quang màu vàng đó trực tiếp bị chưởng của hắn ta đánh tan.

Khương Lãng thấy vậy, hai mắt mở to, vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt càng thêm sâu.

Đây, đây là một tấm bùa có chứa một kích của cường giả Hóa Đỉnh cảnh, nhưng bây giờ bởi vì Vực Châu mà uy lực của nó đã giảm xuống mức này.

Hỏng rồi! Lần này hắn thật sự xong đời rồi!

"Hàn sư huynh, Giao Long Huyết Trì giao cho ngươi, có thể... ngươi có thể tha cho ta một lần!!" Khương Lãng thấp giọng, nhẫn nhục nói.

Vì để có thể sống, hắn nhất định phải sống! Chỉ bằng cách sống sót, sau này mới có thể báo thù!

"Ha ha ha, Khương Lãng, cốt khí của ngươi đâu rồi? Vừa rồi không phải ngươi rất mạnh miệng sao? Bây giờ lại muốn lấy lòng ta ư? Nói cho ngươi biết, muộn rồi!"

Trong mắt Hàn Thiên Ngạo lóe lên một tia lạnh lùng, hắn ta giơ tay phải lên không trung rồi vung ra một chưởng.

Răng rắc!!

Có thể nghe thấy âm thanh vụn vỡ của cơ thể Khương Lãng.

Bụp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.