Cả hai bên đều khóa chặt mục tiêu của mình. Những người đứng xung quanh sợ hãi lùi lại phía sau.
Sức mạnh của kiếm trận làm cho hắn mạnh hơn, Can Anh Túc dù có mạnh thế nào cũng chỉ vậy mà thôi. Tốt nhất cả hai nên tự biết đường rút lui khỏi cuộc chiến tranh bảo vật này.
“Woa~ đây là cái cảnh kỳ quái gì vậy? bao nhiêu kẻ bắt nạt một nữ nhân? Huyền Kiếm Môn có cần thể diện nữa không, đúng là một lũ xấu xa.”
Một giọng nói miểu mai truyền tới, tất cả mọi người đều sững sờ.
Mặt Triệu Kiếm Hải và cả các đệ tử Huyền Kiếm Môn đều đen xì, phẫn nộ không nói lên lời.
Đây là ai? Dùng từ thô lỗ vậy.
“Hả? là ngươi!!!”
“Chính là hắn! chính hắn là kẻ đi cướp cơ duyên!!”
“Tên chết tiệt nhà ngươi, cơ duyên của ta đâu? Cơ duyên của ta!!”
“Cả cơ duyên của ta nữa, đến đúng lúc lắm, mọi người mau bao vây hắn, đứng để hắn cạy.”
Mọi người vừa nhận ra người thiếu niên này, hắn chính là thiếu niên đi cướp cơ duyên.
“Này, người định thế nào?” người thiếu niên mặc kệ lời chỉ trích của những người khác, quay lại cười nói với nữ nhân hồng y kia.
“hay là, giết hết nhé?” nữ nhân hồng y cười toe toét.
“Không ổn lắm.” thiếu niên trợn mắt.
“Vậy……giết một nửa?” Nữ nhân hồng y lại nói.
“Thôi bỏ đi, đầu tiêu ngươi đưa tay cho ta đi đã.” Thiếu niên có chút bất lực nói.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh của thiếu niên này vừa động thì bên cạnh xuất hiện thiếu nữ hồng y, chủ động nắm lấy tay đối phương.
Sau đó, màn sương màu đỏ máu trên người thiếu nữ hông y giảm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mọi người: "???"
Như vậy cũng được sao? Thiếu niên này là ai vậy?
Nữ nhân đó chính là yêu nữ Can Anh Túc của vương triều Đại Can, một người độc ác như vậy, bây giờ lại coi đàn ông khác như một nơi để dựa dẫm sao??
Rốt cuộc thế giới này làm sao vậy?
Sau khi nhìn hai người nắm lấy nhau vài nhịp thở, thiếu niên mới buông tay đối phương ra.
“Ni tử, chuyện này cứ để giao cho ta, ngươi đứng bên cạnh hỗ trợ ta thấy thế nào?!” Thiếu niên đưa ra ý kiến của bản thân.
Thật sự để cho nữ nhân điên này ra tay, e rằng sẽ không biết chết bao nhiêu người.
Không phải hắn cảm thấy thương hại những người này, mà là hắn lo lắng sau khi Tử Vân bí cảnh kết thúc bọn họ có thể an toàn rời đi hay không.
Nếu không phải biết rằng có bốn cường giả Hoá Đỉnh đang toạ trấn bên ngoài.
Hắn tự tin mình có thể trốn thoát trước mặt một hoặc hai cường giả Hoá Đỉnh. Nhưng bốn người ở với nhau thực sự áp lực rất lớn và khó khăn.
"Có thể, có thể, vậy ngươi gọi ta là gì?!" Can Anh Túc đến gần một bước và nói nhỏ.
"Anh, Anh Túc, được rồi chứ." Lâm Tiêu chớp mắt và bất lực nói.