Khoảnh khắc này chân trái của hắn dùng sức giậm xuống mặt đất một cái, tính Lâm Tiêu là trung tâm mặt đất quanh hắn khoảng 1000 mét đều sụp đổ.
Tất cả những kẻ vừa muốn bỏ chạy bỗng chốc bay lên không trung. Lúc này bọn chúng đều quay lại nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Đây là chuyện gì vậy.
Những mảnh đất đá trên mặt đất giống như bị một sức mạnh nào đó tác động, sau khi bay lên thì vỡ tan dung nhập vào trong ‘mặt trời’. ‘Mặt trời’ dùng tốc độ nhanh tới mức chóng mặt lớn lên. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lên tất cả.
Điên rồi.
Kẻ này điên thật rồi phải không?
Hắn đang muốn làm cái gì vậy?
“Lên! Lâm Tiêu định đồng quy vu tận với chúng ta hả!”
“Chuyện này…chuyện này cũng có thể đó!”
“Kẻ điên! Tên này đúng là một kẻ điên!”
“Ngăn hắn lại! mau!”
Tất cả mọi người vội vã hò hét, bọn họ quay qua nhìn nhau rồi đồng loạt bạo bát linh lực và sức mạnh trong cơ thể.
Oanh!
Xoẹt!
Ầm ầm!!
Từng đợt tiếng nổ vang lên, Lãnh Vô Lệ chém ra một luồng đao khí, đao khí mạnh mẽ như muốn xé toạc bầu trời lao thẳng về phía Lâm Tiêu.
Một tên thiên kiêu khác cũng dùng pháp tướng khổng lồ sau lưng mình vung tới một bàn tay to đen xì, như muốn đập chết Lâm Tiêu bằng sức mạnh khổng lồ này. Còn có một cường giả khác dùng trường thương đâm tới, mũi thương đi tới đâu không khí toạch ra tới đó.
……
Những thiên kiêu này đều ra tay cùng một lúc, kẻ nào kẻ nấy đề dùng hết những kỹ nghệ thần thông của bản thân.
Ánh mắt Lâm Tiêu từ từ chuyển màu vàng, chuẩn bị thi triển ngộ tính Cửu Long.
“Gầm!!”
Một con rồng vàng huyết sắc kim long xuất hiện, tiếng gầm của nó vang vọng cả trời đồng thời chặn lại mọi công kích của những kẻ kia.
Là Can Anh Túc.
“Đại Tiêu Tiêu, ngươi làm gì thì làm nhanh đi chứ!”
Cùng mấy cường giả tranh đấu mà cứ lề mề thì đến mạng cũng chả còn nữa rồi.
Lâm Tiêu chỉ cười cười ánh vàng trong mắt cũng từ từ rút đi.
“Dù gì cũng là lần đầu, chứ được quen lắm, lần sau sẽ thuận lợi hơn.” Lâm Tiêu nói xong thì tay phải vung lên.