Những hắc quang đó xé ra một lỗ thủng trong hư không.
Không ít bóng đen ở bên trong tranh đấu một lúc, sau đó tràn ra ngoài.
Mắt Lâm Tiêu híp lại.
Thứ, thứ này....nó gần giống thứ sinh vật ma tính ngoại vực ở thời kỳ thượng cổ, nhưng mà nhỏ và yếu hơn nhiều.
Đồng thời, vô số năng lượng linh khí huyền ảo từ trong vết nứt tuôn ra, chảy xuống trái đất.
Thời khắc này, thời gian bỗng trôi nhanh hơn.
Trong tầm mắt của Lâm Tiêu, trái đất dường như bị ấn vào nút tua nhanh gấp trăm lần.
Toàn bộ trái đất giống như được thứ gì đó chăm bón, bắt đầu khuếch trương, nở ra với tốc độ nhanh tới mức có thể nhìn rõ mồn một.
Gấp đôi.
Gấp năm.
Gấp mười.
Sau khi trái đất trải qua ba năm, kích thước của trái đất đã tăng lên gấp trăm lần, hiện tượng biến dị mới dừng lại.
Trên trái đất lúc này, mọi trật tự đều bị đảo loạn. Thứ tràn ra từ trong vết nứt, không chỉ có bóng đen ma tính, còn có một vài ma vật, hung thú không biết tên.
Địa vị thống trị của loài người trong nháy mắt bị sụp đổ.
Vũ khí nóng ở trước mặt đám quái vật này không chịu nổi một đòn.
Cho dù là vũ khí hạt nhân cũng chỉ có thể đẩy lui được đám ma vật, chứ không thể diệt trừ hoàn toàn.
Điều may mắn duy nhất là, nhân loại ở trong hoàn cảnh đặc biệt này, cũng bắt đầu biến dị, xuất hiện một vài người khác thường.
Nhưng nhiêu đó còn lâu mới đủ. Những vết nứt trong không gian kia ngày một lớn, không một ai biết được một giây sau sẽ có thứ gì từ trong đó chui ra.