Bọn chúng lập tức muốn xông vào trong Hoa Hạ, tiếp tục giết chóc.
Nhưng khi bọn chúng xông tới biên giới Hoa Hạ, lại bị một lực lượng kì lạ nào đó chặn ở bên ngoài.
Bất luận là từ dưới đất xông lên hay từ trên không lao xuống, đều bị một lực lượng giống như một bức màn bảo hộ, ngăn những bóng đen và ma vật ở bên ngoài.
Bỗng chốc, tất cả người dân Hoa Hạ đều kích động, phấn khởi.
Được cứu rồi!
Chắc chắn là tổ tiên của Hoa Hạ đã hiển linh.
Ông trời phù hộ chúng ta rồi!!!
Nhưng mà, không đợi người Hoa Hạ tiếp tục vui mừng.
Một dãy số xuất hiện trên bức màn bảo hộ trong suốt.
“364 ngày, 23 tiếng, 59 giây....”
Shhh----
Tất cả mọi người đều trợn chừng mắt.
Đây là...thời gian đếm ngược!
Thì ra bức màn bảo hộ này xuất hiện, không phải là tồn tại vĩnh viễn. Mà chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định.
Sau khi tới một thời điểm nhất định, chắc là sẽ biến mất.
Tâm trạng của rất nhiều người đều tụt xuống tận đáy.
Chỉ có thời hạn một năm.
Vậy chẳng phải là một năm sau, bọn họ vẫn sẽ bị những quái vật kia giết chết hay sao?
“Mấy người có thái độ gì vậy! Lẽ nào mấy người cảm thấy thời hạn một năm này là để cho mấy người ăn no chờ chết hay sao! Vậy thì mấy người cứ ở đó mà chờ chết đi.”
“Đúng vậy! Hoa Hạ hiện giờ đã không còn là Hoa Hạ trước kia nữa rồi. Ta từng tận mắt nhìn thấy một người tìm thấy một loại thảo dược nào đó, sau đó uống vào, sức lực tăng mạnh, đấm một cú là giết chết luôn một con ma vật!”
“Các người có thể đợi tin từ chính phủ, chính phủ nhất định sẽ nhanh chóng công bố tin tức thôi. Nhưng từ giờ đến lúc đó, tôi phải đi tìm cơ duyên cho chính mình rồi!”
“Tôi cũng có cảm giác này, Hoa Hạ hiện giờ, chính là một kho báu khổng lồ, chỉ cần ngươi có lòng tin muốn trở nên mạnh mẽ, ngươi sẽ không còn là một kẻ yếu đuối nữa!”
Trong Hoa Hạ, có một vài người có kiến thức, trong lòng đã xác định rõ mục tiêu.
Chỉ có kẻ yếu đuối và đồ vô dụng mới ở đó mà than khóc.
Tại một tiểu khu bình dân cũ, trong huyện thành nào đó của Hoa Hạ, một cặp vợ chồng trung niên mặc quần áo lam lũ vừa bàng hoàng tỉnh dậy từ giấc mộng, sau đó nhìn đối phương.
“Lão Lâm à, tôi, tôi lại vừa mơ thấy con trai rồi! Hơn nữa, lần này còn vô cùng chi tiết, vô cùng rõ ràng, tôi nhớ con trai mình quá!” Người phụ nữ trung niên, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt.
Người đàn ông trung niên ôm lấy người phụ nữ, vừa an ủi vừa nói: “Tôi, tôi cũng mơ thấy nó, tôi còn mơ thấy nó tìm được một người bạn gái mặc chiếc váy màu đỏ nữa.”