Thấy bản thân được người khác nhận ra Lâm Tiêu cũng cảm thấy chút ngạc nhiên. Người ở trước mặt hắn có hơi quen mắt, hắn cố lục trí nhớ của mình để xem người này là ai.
“Ngươi có phải vị ‘sư huynh’ ta giúp chỉ điểm Liệt Hoả kiếm pháp đúng không.” Lâm Tiêu cười cười.
Ở chợ giao dịch lúc trước vì kiếm chút linh thạch nên hắn thi triển tinh hoa của mấy bộ kiếm pháp, thu được chút tiền. Ngô Tông Thừa này là người đầu tiên hắn làm giao dịch cho nên cũng có chút ấn tượng.
Lúc đó hắn mới ở Tụ Linh cảnh tầng 3, còn chưa bò được lên Luân Hải cảnh. Mà Ngô Tông Thừa lúc đấy đã ở Luân Hải cảnh rồi.
Lúc hắn chỉ điểm kiếm pháp đối phương cứ một câu sư đệ hai câu sư đệ, gọi đến thuận miệng.
“Đại sư huynh, ta…..đây……lúc đó, ta không biết đại sư huynh……” Ngô Tông Thừa có chút hoảng loạn.
Hắn thấy đại sư huynh Lâm Tiêu nhớ hắn là ai, trong lòng có chút kinh hỉ. Nghe thấy Lâm Tiêu nhắc tới chữ sư huynh, hắn lại thấy có chút hoảng.
Lâm Tiêu sư huynh bây giờ là nhân vật cấp thần của cả Kiếm Ma tông. Hắn làm sao dám tuỳ tiện.
“Đừng căng thẳng, chỉ là đùa thôi mà. Đã lâu như vậy Liệt Hoả kiếm pháp của ngươi sao rồi? thi triển thử cho ta xem.” Lâm Tiêu nói.
Dù gì đây cũng là người đầu tiên hắn chỉ điểm cho, hơn nữa đó là 1000 linh thạch đầu tiên hắn kiếm được. Chút ký ức này đáng để nhớ cũng đáng để coi trọng.
“Hả….? À à, được, vậy phiền đại sư huynh rồi.” Ngô Tông Thừa kích động hẳn lên.
Đây là đại sư huynh Lâm Tiêu đó, cường giả Toàn Đan cảnh, đối với lĩnh ngộ kiếm ý đã đạt tới cảnh giới Hoá Đỉnh cảnh. Được đại sư huynh Lâm Tiêu chỉ điểm đúng là có phúc phận.
“Ừ!” Lâm Tiêu gật đầu.
Ngô Tông Thừa không có chút gì do dự, rút linh kiếm ra thi triển bộ kiếm pháp hắn giỏi nhất.
“Đại sư huynh Lâm Tiêu?”
“Trời ơi! Ta vừa mới gọi được đại sư huynh Lâm Tiêu.”
“Đó có phải đại sư huynh Lâm Tiêu không, cảnh tượng này đúng là vô địch tuyệt đối.”
Các đệ tử Kiếm Ma tông đều ngơ ngác, không ngờ có thể gặp được đại sư huynh Lâm Tiêu. Đặc biệt là đệ tử nội môn bị đá bay lúc nãy, hắn muốn khóc luôn rồi.
Hắn nghĩ bản thân đã quá to gan rồi, vậy mà dám gọi đại sư huynh Lâm Tiêu lại. Mong sư huynh không chấp nhặt hắn.
Lúc này, Ngô Tông Thừa đang thi triển Liệt Hoả kiếm, kiếm pháp trôi chảy đong đầy linh tính.
“Tinh Tinh Chi Hoả, Liệu Nguyên!!” Hắn khẽ quát một tiếng.
Liệt Hoả kiếm pháp như sống động hẳn lên, lửa và kiếm khí hoà quyện với nhau bùng lên công kích bốn phương tám hướng.
Lúc này Lâm Tiêu giơ một tay lên, một tia kiếm khí thuần khiết lao tới công kích đối phương. Bất luận ngọn lửa trên kiếm của Ngô Tông Thừa lớn thế nào, thì tia kiếm khí của hắn cũng chỉ nhẹ nhàng uốn lượn bay tới như một con rồng.
“Lửa, có thể thẳng, có thể cong, có thể mạnh cũng có thể yếu. Quan trọng nhất là sự biến hoá, hãy cảm ngộ đi.”
Lâm Tiêu nói xong câu này thì tay lại phất lên, một luồng ý cảnh Hoả và cả một luồng kiếm ý của hắn tuôn ra nhập vào tia kiếm khí vừa nãy.
Lúc này, từ một đốm lửa nhỏ nó từ từ to dần lên, phút chốc như muốn thiêu đốt hết mọi thứ xung quanh.
Ngô Tông Thừa đứng sững sờ tại chỗ, trong não hắn lập đi lập lại lời đại sư huynh vừa nói, hắn đang cố gắng cảm ngộ lời này.