*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chu Tước có chút gấp gáp.
Nhưng mà, ngay vào lúc này.....
Một luồng ánh sáng đen hiện lên.
Nó mang theo khí thế của bầu trời mạnh mẽ, xông vào trong đầu người trung niên.
Người trung niên kinh ngạc.
Đây, đây là đạo khí kỳ lạ của thiếu niên ngoại tộc.
Lão ta nhớ rõ, tộc trưởng thần tộc Dao Trì bọn họ chính là bị thứ này làm cho trọng thương.
“Phá lần nữa!” Người đàn ông trung niên lại đánh ra một quyền.
Nhưng lần này, ngay khi kiếm ảnh màu đen chuẩn bị va vào quyền thì....đột nhiên biến mất.
Kiếm ảnh màu đen đột nhiên không thấy đâu nữa rồi!
“Hở?...Sao lại.....A!!!!!!” Người trung niên hét lên thảm thiết.
Kiếm ảnh màu đen vừa rồi, lại trực tiếp xuất hiện trước mặt lão.
Phụt một phát.
Kiếm ảnh màu đen đã cắm sâu vào trong mắt lão, rồi xuyên qua não.
“Sí Diễm Phẫn Thân!” Chu Tước hét lên một hơi dài.
Ngọn lửa U Minh trên thân nó nuốt trọn lấy người đàn ông trung niên.
Người trung niên giãy dụa trong đau khổ rồi rơi xuống mặt đất.
“Tiểu Chu Tước, ngươi trông chừng lão ta cho tốt, giữ lại chút hơi tàn, ta đi xử lý cái đỉnh nát kia trước.”
Lâm Tiêu đứng ở xa nói xong câu này, liền bay về phía cái đỉnh lớn giữa không trung kia.
Chu Tước dạ một tiếng.
Nó nhìn cái Phệ Hồn Đỉnh trong không trung kia, muốn nói lại thôi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đó là tôn thượng đại nhân kia mà.
Cho dù là thu Phệ Hồn Đỉnh kia về thì đã sao.
Đợi tôn thượng giải quyết xong vấn đề đại kiếp sinh tử của hắn.
Thế thì hắn sẽ có thể nhìn thấy Thế Giới Vô Thượng trong truyền thuyết rồi.
Đến lúc đó, cho dù thần tộc Dao Trì dốc hết sức lực, thì hắn cũng chẳng thèm để mắt.
Ở một bên khác, tay của Lâm Tiêu đã sờ lên Phệ Hồn Đỉnh kia rồi.
Khi Lâm Tiêu chạm vào cái đỉnh luyện hồn, một luồng sức mạnh kháng cự chợt truyền tới. Tất cả đạo khí chân linh đều có ý thức của riêng chúng.
Đặc biệt là những thứ được con người luyện hóa, cho dù người khác có cướp đi mất cũng khó lòng sử dụng được.