Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 476: Chuông thánh Nho văn vang lên chín hồi, thánh nhân xuất thế



“Tiêu Tiêu, chúng ta vào thôi. Cái biển hiệu này thì có gì hay mà nhìn chứ?” Can Anh Túc nhìn Lâm Tiêu không hiểu, hỏi.

Nhưng Lâm Tiêu dường như rất nhập tâm, không có chút phản ứng nào đối với lời của Can Anh Túc.

“Ơ? Là, là trưởng công chúa điện hạ!”

“Bái kiến trưởng công chúa điện hạ.”

“Trưởng công chúa điện hạ, người tới Văn cung có việc gì sao?”

“Vị này là...??? Hình như chưa gặp bao giờ.”

“Trưởng công chúa điện hạ, thánh địa Văn cung không cho phép bất cứ người ngoài nào tiến vào, người chắc chắn hiểu rõ quy định này, cho nên đừng làm khó chúng thần mà.” Một vị đại Nho vẻ mặt khó xử, nói.

Lúc này, từ trong thánh địa Văn cung cũng xuất hiện vài vị đại Nho đi ra, vây quanh trưởng công chúa.

Trên người bọn họ phóng ra những luồng khí tức mạnh mẽ, âm thầm liên kết với nhau, hình thành thế khóa.

Nhưng mà sau đó.

Ánh mắt của Can Anh Túc sắc bén.

Một màn huyết quang nồng đậm bắn ra, bao phủ lấy tất cả mọi người vào bên trong.

“Đây là... Lĩnh Vực!!!”

“Trời ạ!!! trưởng công chúa đã đem sát ý hóa thành Lĩnh Vực, thế này, thế này....phiền phức to rồi.”

“Trưởng công chúa tuyệt đối là số một trong những thanh niên cùng thế hệ ở Đông Vực!”

“Còn chưa Hóa Đỉnh đã đạt Lĩnh Vực, thiên phú bậc này đúng là ngàn năm khó gặp!”

Tất cả Nho giả và đại Nho đều triệt để ngơ ra luôn.

“Ai dám cản ta, đừng trách ta không nể tình xưa nghĩa cũ!” Huyết sắc dưới đáy mắt Can Anh Túc nổi lên.

Sát ý mạnh mẽ kia khiến cơ thể mọi người đều không ngừng run rẩy.

Bọn họ cảm thấy, không cần trưởng công chúa ra tay, chỉ cần ý niệm của đối phương vừa động, là bọn họ đi đời nhà ma ngay tại trận rồi.

Ầm!!

Lúc này, một luồng chính khí cương trực ngút trời truyền ra từ bên trong thánh địa Văn cung.

Lĩnh Vực Chi Lực mà Can Anh Túc thi triển, trong nháy mắt bị bạch quang bao phủ.

Sát ý biến mất, thay thế bằng một loại khí tức ôn hòa.

“Trưởng công chúa, người quả nhiên là thiên tư hơn người, mới mấy hôm không gặp, sự trưởng thành của người đã khiến người ta bất ngờ đến thế.

Một vị bô lão mặc áo bào màu trắng chầm chậm bước từ trong Văn cung ra.

Ông ta hướng ánh mắt về phía Can Anh Túc tràn đầy từ ái và thiện ý.

“Đằng lão đầu, ông, sao ông lại ở trong Văn cung vậy?” Ánh mắt Can Anh Túc lóe lên sự trốn tránh, giọng điệu cũng vì vậy mà mềm đi mấy phần.

Nếu như không hiểu rõ con người của nàng ta, thì nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc.

Cái gì?

Trưởng công chúa điện hạ không sợ trời, không sợ đất, vậy mà lại rụt rè sao.

Đúng là chuyện lạ thế gian mà.

Mà người biết được thân phận của ông lão mặc áo bào trắng, lại thấy đó là chuyện hiển nhiên.

Đừng nói là trưởng công chúa điện hạ, cho dù là quân chủ bệ hạ cũng phải cung kính với ông lão mặc áo bào trắng này ấy chứ.

Ông lão mặc áo bào trắng tên là Đằng Văn Hiên, là người đứng đầu của vương triều Đại Can.

Đại năng giả Nho đạo, tu vi tương đương với Hóa Đỉnh Cảnh đỉnh cao của võ đạo.

Chỉ còn cách Sinh Tử Cảnh một bước nữa thôi.

Nho đạo không giống võ đạo.

Võ đạo chỉ cần một chút thiên phú, nỗ lực một chút là có thể nhập môn.

Dùng một ít đan dược, là có thể nâng cao tư chất, tu vi càng là có thể tăng một bước lớn.

Nhà Nho đạo.

Nhập môn có một cái ngưỡng.

Có bao nhiêu người muốn tu Nho đạo, nhưng ngay cả tư cách nhập môn cũng không có.

Nho đạo thiên về ngộ.

Ngươi có Nho duyên, có thiên phú Nho đạo, cần cù luyện tập, một lòng hướng Nho đạo.

Vậy thì tiến bộ sẽ rất nhanh.

Thậm chí nghe đồn có người có ngộ tính cao, từ một đêm trên người không có gì, liền lập địa thành thánh.

Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn.

Chưa từng có ai nhìn thấy thiên kiêu Nho đạo bậc này.

“Lão phu không trông giữ Văn cung, lẽ nào chạy khắp nơi vui chơi như người sao?” Đằng Văn Hiên chậm rãi nói.

“Ta nào có đi chơi....ta là đi tìm kiếm cơ duyên, đi lịch luyện.” Can Anh Túc bất mãn nói.

“Được rồi, quy tắc của Văn cung, người hiểu rõ hơn ai hết. Người có thể dẫn người tùy ý ra vào hoàng cung Đại Can, lão phu không quản. Nhưng muốn bước vào Văn cung, vậy thì lão phu đành ngăn lại thôi.” Thái độ của Đằng Văn Hiên kiên quyết không lùi bước.

Can Anh Túc bặm môi.

Nhìn Lâm Tiêu còn đang ngơ ngác ở bên cạnh, đối chọi với chính khí cương trực, bước về phía trước, mở miệng nói.

“Hắn, không phải người ngoài. Mà là, ý trung nhân mà ta tìm!!!” Can Anh Túc kiên định nói.

Shhh.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm ngay tại trận vì kinh ngạc.

Ngay cả ông lão mặc áo bào trắng Đằng Văn Hiên, trong mắt cũng lóe lên sự kinh ngạc.

Ý trung nhân?

Trưởng công chúa điện hạ lại nói là đã tìm được ý trung nhân?

Chính là thiếu niên dung mạo có chút tuấn tú, nhưng trông chẳng có gì đặc biệt này ư?

Không thể nào! Trưởng công chúa có thân phận như nào, mà với thực lực của trưởng công chúa, ai có thể khống chế nàng ta chứ?

Đằng Văn Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng nói: “Trưởng công chúa nói đùa rồi, hôn nhân của hoàng tộc nào có phải trò đùa, vẫn mong trưởng công chúa cân nhắc lại.”

Đám người kia vốn cho rằng Đằng lão đã nói như vậy rồi, trưởng công chúa điện hạ có thể biết khó mà lui.

Nhưng không ngờ, lần này thái độ của trưởng công chúa điện hạ lại không giống trước kia nữa.

“Ta nói rồi, hắn chính là ý trung nhân của ta, đời này nếu không phải hắn thì ta sẽ không gả. Ai cũng đừng hòng ngăn cản ta, cho dù là Đằng lão ngài cũng vậy.” Can Anh Túc nói với giọng nghiêm túc.

Trên người nàng ta tỏa ra sát ý cực kỳ mạnh mẽ, huyết ảnh màu đỏ hóa thành những cái gai sắc, chỉ về phía tất cả mọi người xung quanh.

Bầu không khí bỗng chốc đối chọi gay gắt.

Những đại Nho kia đều không chịu nổi khí tức giết chóc của Can Anh Túc, không khỏi lùi về sau vài bước.

Đằng Văn Hiên cười khổ, nhìn trưởng công chúa điện hạ, giọng nói vẫn điềm nhiên như không: “Trưởng công chúa điện hạ, người cố chấp như vậy, sẽ chỉ hại thiếu niên này mà thôi.”

Can Anh Túc cắn chặt răng.

Ánh mắt của nàng ta chỉ khi nhìn Lâm Tiêu mới toát ra vẻ dịu dàng.

“Cho dù là như vậy, ta cũng....” Can Anh Túc còn chưa nói xong.

Coong!!

Một tiếng chuông vang khắp ngàn dặm xung quanh và hoàng cung Đại Can.



Tiếng chuông này truyền ra từ thánh địa Văn cung.

“Ủa? Chuông thánh Nho văn sao lại vang lên vậy!”

“Đây, đây là.... lần trước vang lên là ngày Lâm đại Nho trở thành đại năng nhỉ.”

“Đúng vậy, lần trước Lâm đại Nho đã dẫn động ba hồi chuông, trở thành đại năng! Lẽ nào, lại có đại Nho đột phá rồi?”

“Có thể lắm! Đây cũng là chuyện mừng của vương triều Đại Can ta.”

Trong tiếng nghị luận.

Coong!....coong!.....coong!

Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên không dứt.

Bốn hồi, năm hồi, sáu hồi....

Liên tiếp tới hồi chuông thứ chín.

Người bên ngoài thánh địa Văn cung đều sững sờ.

Ba hồi là đại Nho đột phá.

Vậy chín hồi là ý gì?

“Chuông thánh chín hồi, chính là khi thánh nhân chi tư của Nho đạo xuất thế, chỉ là không biết người này giờ đang ở......”

Tại hiện trường, duy chỉ có ánh mắt của Đằng Văn Hiên lộ vẻ kinh ngạc.

Nhưng không đợi ông ta nói xong.

Thánh địa Văn cung đột nhiên bắt đầu chấn động.

Chính khí cương trực vô tận hóa thành một luồng ánh sáng trắng thuần khiết xông lên trời.

Cũng vào lúc này.

Lâm Tiêu nãy giờ vẫn luôn ngơ ngác, trên người đột nhiên phát ra một tia kim quang của chính khí cương trực không hề yếu ớt, cũng đồng thời xông lên trời.

Bạch quang và kim quang quấn lấy nhau, thiên địa bắt đầu biến sắc.

Chuông thánh Nho văn lần nữa vang lên.

Chương 185: Nho đạo rất mạnh sao? Ta muốn mở mang tầm mắt một chút

“Coong…Coong…Coong…Coong!”

Chuông thánh Nho văn lại vang lên chín hồi!”

Dị tượng như vậy, trong vạn năm hình thành thánh địa Văn cung, đây vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng mà so với tiếng chuông của chuông thánh, điều khiến người ta phải trợn mắt, há hốc mồm hơn nữa, chính là thiếu niên đang tỏa ra kim quang lấp lóe kia.

Đây, đây rốt cuộc là người như thế nào?

Hắn lại có thể dẫn động chính khí cương trực của thánh địa Văn cung.

Phải biết rằng, những chính khí cương trực này được hình thành từ rất nhiều những đại năng, nho sĩ trong hàng vạn năm nay.

Trong đó còn bao gồm những vị bán thánh đại Nho đã không còn nữa.

Đó là những người còn mạnh hơn cả cường giả Sinh Tử Cảnh đấy.

Mà thiếu niên kia ngay cả thánh địa Văn cung cũng chưa đặt chân vào, vậy mà đã tạo thành cơn chấn động như vậy.

Hắn là ai???

Xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Mấy bóng người từ khắp nơi của vương triều Đại Can bay tới.

Trên người đại đa số bọn họ đều mang theo chính khí cương trực không hề yếu.

Hiển nhiên là những người được gọi là đại Nho.

Trong hoàng cung Đại Can, dường như tất cả mọi người đều phải có một loại lệnh bài nào đó mới được phép phi hành.

Mà chỉ có một loại người là ngoại lệ.

Đó chính là đại Nho của Nho đạo.

Đại Nho, tương đương với Toàn Đan Cảnh hậu kỳ của võ đạo.

Cường giả trong số các đại Nho, đều không yếu hơn Hóa Đỉnh Cảnh.

“Đằng lão, thánh địa Văn cung xảy ra chuyện gì vậy???”

“Ta ở bên ngoài, cách đây cả mười mấy dặm cũng cảm nhận được, cho nên lập tức chạy tới.”

“Người thanh niên này, là người thanh niên này, trên người hắn dường như vừa sinh ra Nho đạo Ý Cảnh!”

“Rốt cuộc là hắn ngộ ra cái gì mới khiến cho Văn cung phản ứng như vậy chứ.”

“Đừng nói với ta là, mười tám hồi chuông thánh vang lên là vì thiếu niên này đấy nhé.”

Những đại Nho này cũng chú ý tới Lâm Tiêu, biểu cảm đồng loạt kinh ngạc vô cùng.

Lúc này.

Ầm!!!

Kim sắc và bạch quang trên bầu trời triệt để hòa làm một.

Tiếp đó, bọn chúng đồng loạt rót vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu vào lúc này cũng mở bừng đôi mắt.

Ánh mắt hắn đầu tiên là mê man, sau đó ngơ ngác, tiếp đó gật đầu, cuối cùng lộ ra vẻ hoảng hốt.

Dường như luồng ánh sáng song sắc vừa rồi đã truyền đạt tin tức gì đó cho hắn vậy.

Mấy giây sau.

Lâm Tiêu mới khôi phục được trạng thái bình thường, sắc mặt lại vô cùng kỳ quái.

Hắn không ngờ, thế giới này lại tồn tại Nho đạo, Nho đạo lại là như vậy.

Lúc này, hắn cũng chú ý tới xung quanh đã lòi ra thêm một đống người.

Mà mỗi một người đều có thực lực mạnh mẽ.

Đặc biệt là một ông lão mặc áo bào trắng cách hắn không xa.

Lúc Lâm Tiêu nhìn thấy ông lão mặc áo bào trắng, đối phương cũng đang nhìn hắn.

Sau đó, ông lão mặc áo bào trắng này đi về phía hắn hỏi.

“Tiểu bằng hữu, làm phiền một chút, lão phu muốn hỏi sư phụ của ngươi là người phương nào?” Đằng lão khách sáo hỏi.

“Sao thế? Ông già, ông có chuyện gì sao?” Lâm Tiêu hỏi ngược lại.

“To gan, ngươi có biết đại nhân là ai không?”

“Lại dám vô lễ với Đằng đại Nho như vậy, thiếu niên nhà ngươi hãy cẩn thận không là bị ngàn vạn Nho giả ở đây chỉ trích đấy.”

“Dám trả lời Đằng đại Nho như vậy, ngươi thật sự cho rằng có trưởng công chúa bảo vệ thì ngươi muốn làm gì thì làm sao?”

“Trực tiếp bắt lại đi, vô lễ với đại năng đại Nho, cố ý xông vào thánh địa Văn cung. Những điều này cũng có thể định tội rồi.”

Lâm Tiêu mới tùy ý nói một câu, đã trực tiếp gây ra làn sóng phẫn nộ rồi.

Vẻ mặt mỗi người đều bất thiện.

Giống như Lâm Tiêu cướp cô vợ trẻ nhà bọn họ vậy.

Không, đám người này còn chưa chắc đã có vợ ấy chứ.

Điều này khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên.

Nho giả của hoàng thất Đại Can, lực ngưng tụ hơi mạnh đấy nhỉ!

“Tiêu Tiêu, ông lão này là cường giả đỉnh cấp của vương triều Đại Can, thực lực không thua kém gì Chu Tước đâu.”

“Mà nếu như ở gần thánh địa Văn cung, thì cho dù là Chu Tước cũng không phải là đối thủ của lão.”

Can Anh Túc lúc này vội vàng truyền âm giải thích, giọng điệu bất đắc dĩ.

Nếu như gặp phải Đằng lão đầu ở chỗ khác, nàng ta chưa chắc đã hèn nhát như vậy.

Nhưng đây là thánh địa Văn cung, nàng đã thấy đối phương thi triển thần uy không dưới trăm lần rồi.

Lần nào cũng hoàn toàn trấn áp nàng.

Cho dù bây giờ nàng đã sinh ra Lĩnh Vực, nhưng trong lòng cũng vẫn có một trực giác nói cho nàng biết. Nếu như Đằng lão xuất lực thì vẫn có thể trấn áp được nàng ta.

Chính khí cương trực vốn có thể trấn áp tất cả tà ma dị loại.

Sát Sinh Ý Cảnh của nàng ta, chính là thuộc về loại bị khắc chế.

Còn là khắc chế trời sinh.

Đây cũng là điểm khiến nàng ta bó tay.

“Ồ....ra là vậy! Vậy nếu ta đánh lão già này u đầu thì sẽ thế nào?” Lâm Tiêu truyền âm lại hỏi.

Can Anh Túc ngớ ra.

Lẽ nào Tiêu Tiêu nhìn ra được gì rồi, muốn ra mặt vì nàng ta, cho nên mới nói như vậy sao?

“Các ngươi yên lặng đi!!! Bản tính của tiểu bằng hữu này là như vậy, nói chuyện có chút tùy tiện, nhưng mà xuất phát từ trái tim. So với những kẻ a dua nịnh hót, thì lão phu vẫn thấy thân thiết với tiểu bằng hữu này hơn.”

Đằng lão giáo huấn những Nho giả, đại Nho kia trước, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt càng thêm hiền từ.

Tất cả Nho giả, đại Nho:??????

Can Anh Túc:????????

Đằng lão này không có vấn đề gì đấy chứ.

Người ta công khai không cho lão thể diện, lão không những không giáo huấn thiếu niên kia, mà ngược lại giáo huấn bọn họ.

Thế này....thế này quá vô lý, vô lý đến mức bọn họ không biết nói gì nữa luôn.

Mà khi Đằng lão nói câu đó xong, đám người càng thêm ngơ ngác và đần mặt ra.

“Tiểu bằng hữu này, lão phu trong phương diện Nho đạo, tự xưng là có chút thành tựu và thiên phú, ngươi có bằng lòng theo lão phu học tập không?” Đằng lão dùng gương mặt ôn hòa nói.

Ngu người rồi.

Toàn bộ đám người đều ngơ luôn rồi.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao Đằng lão vừa rồi lại không tức giận với thiếu niên rồi.

Hóa ra Đằng lão muốn thu người thiếu niên kia làm đệ tử, truyền đạo thụ nghiệp.

Nhưng, nhưng thiếu niên kia thì có tài đức gì chứ?

Chính vì hắn có thể dẫn tới cơn chấn động ở thánh địa Văn cung, dẫn tới mười tám hồi chương thánh Nho văn sao?

“Đằng lão xin hãy cân nhắc lại! Người này lai lịch không rõ ràng, cho dù khiến thánh chuông kêu, cũng không cần sốt ruột vậy đâu.”

“Đúng vậy đó Đằng lão, hơn nữa người này nói năng lỗ mãng, sao giống với người Nho gia chứ.”

“Tôn sư trọng đạo là lễ nghĩa cơ bản, ta thấy người này hoàn toàn không hiểu, cho dù thiên phú có cao hơn nữa thì đã sao.”

“Đằng lão, thánh địa Văn cung rất quan trọng đối với Đại Can chúng ra, ngài biết mà, sao có thể cho người như vậy gia nhập chứ.”

Có một vài đại Nho, vội vàng chen lời.

Nếu để cho tên tiểu tử đó trở thành đệ tử của Đằng lão thật, vậy sau này chẳng phải sẽ ngồi lên đầu bọn họ sao.

Đằng lão nhìn bọn họ một cái, khẽ lắc đầu, không đáp.

Cổ hủ! Ích kỷ!



Những người này không hiểu.

Mười tám tiếng chuông thánh Nho văn có ý nghĩa bất phàm.

Chưa đạt tới cảnh giới đại năng đại Nho thì căn bản là không thể hiểu được.

Tóm lại, thiếu niên này nhất định chính là hi vọng của Nho đạo thời đại này.

Hi vọng duy nhất.

Nho đạo đã vắng vẻ quá lâu, quá lâu rồi.

Bọn họ rất rất cần một người đứng ra.

Bọn họ tuy đã đạt tới cảnh giới đại năng Nho đạo, nhưng so với Võ đạo, Yêu đạo, Ma đạo của thời đại này, vẫn quá yếu ớt, yếu tới mức không đáng để nhắc tới.

Đằng lão chăm chú nhìn Lâm Tiêu hỏi: “Tiểu bằng hữu, ý ngươi thế nào?”

Mọi người thấy Đằng lão căn bản không thèm để ý bọn họ, trong lòng càng thêm ngạc nhiên.

Trong lòng Đằng lão, thiếu niên này đã đạt tới trình độ nào rồi.

“Ông lão này, Nho đạo rất mạnh sao? Ta muốn mở mang tầm mắt một chút.” Lâm Tiêu lộ ra nụ cười khiêu khích, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.