Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 477: Không nói nữa, một ngày lên thánh



Tất cả Nho gia càng nghe lời Lâm Tiêu nói lại càng nhíu mày. Cái gì gọi là Nho đạo mạnh hay không mạnh, phải kiểm chứng mới được.

Chả nhẽ là ý nói coi thường Nho đạo của bọn họ, thật đáng ghét.

Tại sao Thiên Địa Văn Cung lại chấp nhận người thế này, tại sao tiếng chuông thánh Nho Văn lại vang lên vì hắn. Chắc chắn là nhầm rồi.

Hoặc là trên người tên thiếu niên này có bảo vật gì đó làm cho chuông ở cung Nho Văn đánh loạn lên. Những Nho gia bắt đầu suy đoán, bọn họ càng nhìn tên thiếu niên này lại càng thấy tên này không phù hợp theo Nho Đạo.

Nhưng lão Đằng thấy Lâm Tiêu nói thế lại không hề tức giận, ngược lại lão còn nở một nụ cười.

Nghĩ thế là tốt rồi.

Cứ để người thiếu niên này trải nghiệm sự kỳ diệu của Nho Đạo, có khi lại thay đổi suy nghĩ.

“Có thể, vậy tiểu hữu nhìn xem!” lão Đằng nói xong thì bộc phát thiên phú trong cơ thể.

Ông ta vẫy bàn tay phải một cái, một cây bút ngọc xanh biếc xuất hiện. Trên thân bút khắc những ngọn núi hùng vĩ cùng với nhật nguyệt bao quanh. Thân bút tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Mọi người cảm thấy cây bút vừa xuất hiện thì bao nhiêu chính khí xung quanh đều tụ lại, một cỗ khí tức huyền ảo bao lấy mọi người.

“Đây là…..Văn khí bản mệnh của lão Đằng!!”

“Lão Đằng vậy mà đem cả văn khí bản mệnh ra, xem ra ông ta rất coi trọng thiếu niên này!”

“Lần trước khi nhìn thấy văn khí là lúc yêu ma muốn lẻn vào cung làm loạn, kết quả bị lão Đằng tung một bút chết cả đám.”

“Hừ, xem tên tiểu tử kia có chịu nổi một bút của lão Đằng không. Lão Đằng có lực chiến phải ngang bằng một Hoá Đỉnh cảnh.”

Các Nho gia lòng đầy kích động nhìn lão Đằng bằng ánh mắt kính trọng.

Can Anh Túc mới đầu kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó thì lại thả lỏng tâm tình.

Vẫn ổn vẫn ổn, lão Đằng còn chưa mượn trợ giúp tăng phúc của Văn Cung. Vậy Lâm Tiêu sẽ không có vấn đề gì.

“Đến đi!” Lâm Tiêu hưng phấn nhìn cây bút ngọc kia.

Đằng lão nhẹ nhàng vung lên một bút, ngay lập tức hợp lại thành một chữ ‘Văn’. Từng nét từng phẩy trên chữ ‘Văn’ óng ánh lộng lẫy sắc sảo. Kèm theo một cỗ khí thế cường đại lao tới chỗ Lâm Tiêu, nó che lấp bầu trời như muốn chặn hết lối thoát của đối phương.

Tất cả Nho gia đứng xung quanh đều tự động độ khí bảo vệ bản thân, cơ thể cũng bất giác lùi về sau. Trong lòng bọn họ đều kinh ngạc, một chiêu này thì tới bọn họ cũng không đỡ nổi.

Tuy nhiên làm người ta đáng kinh ngạc hơn chính là……Thiếu niên này không định tránh, thậm chí còn không thi triển trận pháp hộ thân.

Đây, đây là tên nhãi thần kinh, điên rồi à! Chả nhẽ hắn nghĩ lão Đằng đến cuối cùng sẽ lương tay thu chiêu lại sao?

Ầm!

Chữ ‘Văn’ mạnh mẽ lao vào Lâm Tiêu, toàn độ nơi hắn đứng đều rung lên ầm ầm. Một số Nho gia không đủ mạnh đều bị bắn bay ra ngoài.

Nhưng khi họ quay lại nhìn vào chỗ người thiếu niên kia vừa đứng thì ai nấy đều há mồm đến mức muốn rớt cả cằm xuống đất, da đầu tê tái.

Kia, người thanh niên kia không có chút thương tích, thân hình chỉ lùi về phía sau……1 bước. Chỉ một bước mà thôi.

Không thể nào!! Sao có thể thế được!

Lão Đằng đánh ra một chiêu công kích mạnh tới vậy, thế nhưng chỉ đánh người thiếu niên này lùi lại một bước.

Đây…..đây….rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lão Đằng cười một tiếng, ông ấy cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.

“Không hổ là người đứng đầu bảng Chân Long, Lâm Tiêu tiểu hữu. Ngươi lợi hại hơn so với tưởng tượng của lão phu.” Trong ánh mắt của lão Đằng có một tia thưởng thức.

Nghe thấy vậy Lâm Tiêu hơi nhíu mày có chút nghi ngờ. Hắn dám khẳng định bản thân chưa bao giờ gặp lão Đằng này, đây là lần đầu tiên giáp mặt. Vậy tại sao ông ta gọi tên hắn thuận miệng tới vậy?

Chả nhẽ ông ta đã nghe thông tin về hắn?

Lâm Tiêu nhìn sang tiểu nha đầu kia, chỉ thấy vẻ mặt nàng ta có vẻ hoang mang lại có chút ngạc nhiên.

Xem ra không phải tiểu nha đầu này rồi.

Những người xung quanh nghe thấy lão Đằng nói vậy thì bỗng nhiên thay đổi cái nhìn về Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu? Đứng đầu bảng Chân Long? Người tu luyện ba ý cảnh?

Luyện đan sư cấp 9? Hội trưởng công hội luyện đan bây giờ?

Chính là yêu nghiệt trong tu luyện, thiên phú của trưởng công chúa nhà họ đã cực kỳ đáng sợ rồi, vậy mà Lâm Tiêu hơn trưởng công chúa nhà họ tới bao nhiêu lần.

Hoá ra là hắn, thảo nào lại điên cuồng tới vậy!

Sao hắn lại tới vương triều Đại Can vậy?

Sau khi biết thân phận của Lâm Tiêu, sự coi thường trong mắt của bọn họ đều tan biến. Trưởng công chúa điện hạ xếp thứ 2 bảng Chân long đã là vinh hạnh cho cả vương triều bọn họ rồi.

Ngay cả Thiên Địa Văn Cung cũng được hưởng lợi. Phải biết phần thưởng của bảng Chân Long cực kỳ hậu hĩnh.

“Tiểu hữu, Nho đạo không phải dùng để đánh nhau. Trảm yêu trừ ma, lấy đức trị nhân, hoá giải oan nghiệp, truyền thụ đạo lý, đây mới chính là ý nghĩa của nó.” Lão Đằng cười giải thích.



“Ài! Thật đáng tiếc.”

Sau một hồi suy nghĩ Lâm Tiêu đột thiên thốt ra một câu khó hiểu.

“Tiểu hữu đáng tiếc cái gì?” Lão Đằng hỏi.

Lâm Tiêu nhìn lão Đằng, sau đó lại nhìn sang Thiên Địa Văn cung, hắn lại nhìn những Nho gia đứng xung quanh rồi mới mở miệng nói.

“Nếu ta sớm đến vương triều Đại Can, với võ đạo, ta cảm thấy Nho đạo càng hợp với bản thân ta hơn.” Lâm Tiêu cười cười.

Cái gì!!! Tên Lâm Tiêu này cũng điên quá rồi.

Cứ tưởng lúc nãy Lâm Tiêu nói mấy lời kia đã là lỗ mang lắm rồi, hoá ra mọi người xem nhẹ hắn rồi.

Nói Nho đạo đơn giản?

Ai trong số họ chả đọc đến hàng trăm hàng ngàn cuốn sách, đi khắp nơi tìm ra những luân lý, như vật mới đạt được cảnh giới bây giờ.

Ngươi nói đơn giản? Chả phải chỉ là sự cô đọng các ý cảnh của Nho đạo thôi sao?

Nếu có bản lĩnh, ngày hôm nay ngươi nhập môn vào ý cảnh Nho đạo. Nhập môn đã khó, tiến được một bước lại càng thêm khó. Muốn đi sâu hơn lại là khó càng thêm khó.

Biết rằng Lâm Tiêu ngươi ở trong võ đạo bây giờ là vô địch yêu nghiệt về tu luyện. Lúc bọn họ chưa biết về thân phận Lâm Tiêu bọn họ còn coi thường hắn. Nhưng bây giờ các Nho gia chỉ dám oán hận trong lòng.

Đặc biệt khi biết hắn đứng đầu bảng Chân Long thì bọn họ lại càng không dám nói bừa nữa.

“Sự lĩnh ngộ của Nho đạo đối với mỗi người lại khác nhau. Tiểu hữu có thiên phú hơn người đi chăng nữa, nhưng ở trong Nho đạo nếu không có người đồng hành ngươi cũng khó lòng tiến được xa. Ở Nho đạo căn bản không giống với võ đạo.” Lão Đằng khuyên hắn.

“Vậy sao? Lão đầu, cây bút ngọc kia của ông, có thể cho ta nhìn xem một cái được không?” Lâm Tiêu hỏi.

“Tiểu hữu cứ tự nhiên.”

Lão Đằng vung tay lên, cây bút bay về phía Lâm Tiêu. Lâm Tiêu không chút do dự đưa tay đỡ lấy.

Lĩnh ngộ kinh nghiệm Nho đạo.

Lĩnh ngộ thánh ngôn Nho đạo.

Lĩnh ngộ ngưng bút thuật Nho đạo.

Lĩnh ngộ tu luyện quyết Nho đạo.

……

Chỉ trong chớp mắt trong đầu Lâm Tiêu tràn ngập những kiến thức và kỹ năng của Nho đạo.

Tuy nhiên cái làm hắn ngạc nhiên chính là những kỹ năng vừa hấp thụ được cực kỳ nhiều. Nhưng lại không hấp thụ được sức mạnh Nho đạo ý cảnh, sức mạnh lĩnh vực Nho đạo, và cả kỹ năng vừa nãy của lão đầu kia hắn lại không hấp thụ được.

Lâm Tiêu thông qua những kỹ năng và kiến thức vừa hấp thụ được cũng biết được nguyên nhân. Hắn có thể thông qua bất kỳ linh khí, đạo khí nào để tìm hiểu bí mật về thứ hắn cần.

Nhưng cây bút ngọc này lại là văn khí bản mệnh của lão Đằng, nó cũng đã được đối phương cường hóa lĩnh vực. Hơn nữa phương pháp tu luyện của Nho đạo và võ đạo có sự khác nhau.

Nhưng……

Trong mắt Lâm Tiêu chợt loé lên, lúc hắn quan sát bút ngọc lại lĩnh ngộ được một loại ý cảnh.

Nho đạo ý cảnh.

Vậy là hắn có 8 loại ý cảnh, hơn nữa sau khi tiếp thu lượng kiến thức và kỹ năng của Nho đạo, hắn lại càng tin tưởng rằng hôm nay hắn có thể thử thách thêm lần nữa. Để nói với những người kia, thế nào gọi lại…….một ngày lên thánh!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.