Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 478: Nếu là chứng ngôn, ta có



Nho đạo……

Lấy tài khí để nhập cấp, đọc sách, viết lách, đều là những cách để tăng tu vi ngộ tính. Lúc đầu, Nho đạo lấy tu thân dưỡng tính, trị quốc bình thiên hạ, tu dưỡng nội tại, kéo dài tuổi thọ làm chủ đạo.

Nhưng đến hậu kỳ Nho đạo mới thể hiện ra sức mạnh uy lực của nó. Nhập trận là thần, mở miệng thành văn. Lời nói ra đều có căn cứ, một câu cũng có thể trảm yêu, một bài thơ cũng có thể diệt tà, một đoạn văn phá tan đại địch.

Chỉ là số người tu luyện tới hậu kỳ, ít đến thảm thương. Thượng cổ đã chả có mấy ai chứ đừng nói tới bây giờ.

“khụ!” Lâm Tiêu ho một tiếng rồi đưa tay phải chỉ lên không.

Ngay lập tức một đạo quang mang tím ngắt phát ra từ người hắn. Tài khí và chính khí từ xung quanh bỗng chốc đổ dồn về phía hắn, sau đó hoà nhập vào luồng quang mang màu tím kia.

Tiếp theo đó một cây bút lông màu tím cũng từ từ ngưng tụ lại. Phía trên còn có dấu ấn rồng bay phượng múa, phía dưới có núi non cây cỏ, vạn vật sinh sôi.

Phong cách và đẳng cấp của nó khác hẳn với cây bút ngọc của lão Đằng.

Lâm Tiêu lúc này cực kỳ hài lòng.

Nhưng những người đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này thì chả khác nào gặp quỷ. Đến cả lão Đằng cũng sững sờ.

“Ý cảnh giai đoạn sơ cấp mà cũng ngưng tụ được văn bút sao, đây là chuyện hoang đường gì đấy.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
3. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
4. Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng
=====================================

“Chả phải bảo là ý cảnh chưa đến tầng 3 thì không thể có văn khí sao?”

“Thiên tài, xem ra Lâm Tiêu ở Nho đạo cũng là một yêu nghiệt tu luyện rồi.”

“Không thể nào! Bình thường sơ cấp ngưng tụ ra văn khí cũng không có gì lạ, nhưng giỏi lắm thì chỉ lộ ra chút ánh sáng, nhưng, nhưng văn khí của Lâm Tiêu như này có chút chấn động……”

“Hừ, ngưng tụ ra văn khí thì sao, hắn không có hiểu biết gì về Nho học, muốn đuổi kịp ta cũng còn lâu lắm.”

“Đúng vậy, ít nhất cũng phải 5 năm nữa, không, cũng phải 7 8 năm. Hắn còn cần nuôi dưỡng tinh hoa nội tại.”

Tất cả Nho gia ở đây mặt đều kinh ngạc, không có cách nào để giải thích được. Thể gian này thật sự có người văn võ song toàn sao?

“Đằng lão đầu, cây bút này trả cho ông.” Lâm Tiêu lên tiếng.

“Tiểu hữu, chả nhẽ ngươi chỉ xem cây bút của ta một lát mà lĩnh ngộ ra cách tu luyện à?” Đằng lão thu hồi lại văn khí bản mệnh rồi hỏi Lâm Tiêu.

“Thế nào? Ngưng tụ văn bút rất khó sao?” Lâm Tiêu hỏi lại.

Nho gia không cần đến vũ khí, khi đã đạt tới một cảnh giới nhất định bọn họ sẽ ngưng tụ ra văn bút, sau đó lấy ôn khí nuôi dưỡng.

Như vậy dù gặp yêu ma quỷ quái gì, viết thơ hay viết văn cũng cần dùng tới bút.

Đằng lão: “……”

Những Nho gia khác: “……”

Đây là tiếng người hả?

Tên nhóc này không biết có biết bao nhiêu Nho gia gặp khó khăn trong việc ngưng tụ văn bút sao?

Thấy mọi người không đáp lại Lâm Tiêu cũng mặc kệ bọn họ. Cây bút kia bay tới bên người hắn, tài khí lơ lửng xung quanh, cực kỳ thần bí. Lâm Tiêu lại giơ tay lên không lần nữa, một đạo quang mang lại bay ra.

“Hả???”

“Lâm Tiêu làm gì vậy?”

“Hắn đã ngưng tụ ra văn khí rồi mà?”

“Chả nhẽ hắn còn chưa ngưng tụ xong văn khí à?”

Tài khí và chính khí lại cuồn cuộn chảy về phía hắn. Sau đó một chiếc nghiên mực tím ngọc xuất hiện. Nghiên mực sặc sỡ hoa lệ, một bên là núi sông, một bên lại là mây trắng lững lờ. Cả cái nghiên ẩn hiện một loại khí thế chấn động.

Tất cả Nho gia đứng quanh đấy hoàn toàn ngây ngốc, bọn họ không đếm nổi hôm nay đã có bao nhiêu chuyện làm cho họ sững sờ thế này rồi. Hình như sự chấn động hôm nay họ nhận được đều đến từ thiếu niên kia.

“Lâm Tiêu này vậy mà ngưng tụ ra 2 văn khí?”

“Nho sĩ chúng ta cần tới tận 2 văn khí sao?”

“Không biết nữa, ta thấy các đại nho sĩ khác chỉ có 1 văn khí thôi.”

Mọi người nghi ngờ hỏi nhau, ánh mắt đều nhìn về phía lão Đằng. Lão Đằng cũng mất vài phút mới lấy lại tinh thần. Sau khi thu hồi ánh mắt có chút hoang mang ông ta mới mở miệng giải thích.

“Nho gia có thể có 2 văn khí, nhưng phải đạt tới cảnh giới đại năng Nho gia. Còn về việc tại sao tiểu hữu này có thể làm vậy, cũng có lẽ…..là do thiên phú đặc biệt.” Lão Đằng nói.

Mọi người: “…….”

Cứ đến lúc so sánh người với người là lại thấy tức chết. Cảnh giới đại năng Nho gia, giống như cường giả Hoá Đỉnh cảnh của võ đạo. Hừ, thiên phú, hoá ra trong Nho đạo cũng quan trọng tới vậy.

Hai văn khí đã bay xung quanh Lâm Tiêu, điều này làm các Nho gia đứng xung quanh lộ cả vẻ ngưỡng mộ ra ngoài mặt.

Bọn họ tu Nho đạo không đại biểu việc bọn họ không có thất tình lục dục. Nếu không có thất tình lục dục thì chính là tu vô tình đạo. Vô tình đạo thuộc Kiếm Tẩu Thiên Phong, tốc độ tu luyện nhanh hơn các đạo khác nhưng lại có khuyết điểm lớn.

Khi mọi người nghĩ Lâm Tiêu đã xong rồi thì hắn lại giơ tay lên trời. Tài khí chính khí lại lần nữa chảy vào chỗ hắn đứng.

“??????”

Cái quái gì vậy, vẫn chưa xong? Lại nữa hả?

Nửa giờ sau, ánh sáng chói lọi tan đi một mảnh giấy được ngưng tụ thành. Văn khí thứ 3 xuất hiện, Lâm Tiêu đã thực sự ngưng tụ được 3 văn khí.

Còn chưa đợi mọi người bình tĩnh lại, tài khí và chính khí lại lần nữa cuồn cuộn chảy tới. Rồi lại một luồng quang mang tím chảy từ người hắn ra. Lần này tất cả ngưng tự lại với nhau tạo thành một thanh mực mài màu đen.

Thanh mực mài nhìn cực kỳ bình thường, nhưng lại đen nhánh tỏa ra vẻ kỳ bí.

“Bốn món!!!! Lâm Tiêu ngưng tụ ra bốn món văn khí, đây….đây thật quá đáng!”

“Cái loại thiên phú này, thật sự gây áp lực với Thiên Địa Văn Cung.”

“Ta hiểu tại sao Thiên Địa Văn Cung lại chấn động rồi, cũng hiểu tại sao chuông thánh lại kêu nhiều đến thế.”

“Nhưng mà nhiều văn khí như vậy cũng không nhất định là chuyện tốt. Chúng ta nuôi một văn khí cũng đã đủ mệt, tài khí còn không đủ dùng. Vậy mà hắn có tận bốn món, hahaha, độ khó …….”

“Đúng thế, bốn món thì cần tiêu hao tinh khí, có khi phải gấp 10 lần hoặc 100 lần so với chúng ta.”

Mọi người sau khi ngưỡng mộ xong thì nghĩ tới đoạn dưỡng bốn món văn khí thôi cũng chả còn thấy ngưỡng mộ nữa.

Bốn món này có lợi hại tới đâu, nhưng bọn họ chỉ là những Nho gia nhỏ nhoi, dưỡng một món văn khí đã thấy đủ mệt rồi.

Từ trước tới nay đây là lần đầu tứ bảo của Nho đạo tụ họp lại với nhau. Bốn món văn khí bay xung quanh Lâm Tiêu, hữu hô tả ứng cùng nhau phát sáng như thể chúng đang nói chuyện với nhau.

“Tiểu hữu, mau chứng ngôn với văn khí, hoàn thành bước cuối cùng.”

“Nếu ngươi chưa có chứng ngôn phù hợp, lão phu có thể cho ngươi mượn. Chỉ là hiệu quả không thể bằng của tự thân ngươi được.” Lão Đằng lập tức nói, ngữ khí có vẻ vội vàng.

Yêu nghiệt, Lâm Tiêu chính là yêu nghiệt tu Nho đạo trên thế gian này. Mới sơ cấp mà đã ngưng tụ ra văn khí, lại còn bốn văn khí đã thế lại là tứ bảo của Nho đạo.

Đây là bốn loại văn khí cơ bản nhất của Nho đạo, cũng chính tứ bảo dùng cho việc viết lách văn thư. Nếu có thể nuôi dưỡng thì sau này nhất định có uy lực khổng lồ.

Chỉ là trong mắt lão Đằng có chút tiếc nuối. Tiếc nuối vì bản thân Lâm Tiêu không có nền tảng của Nho đạo. Nếu có thể dùng chứng ngôn phù hợp, không những hoàn thành được bước cuối cùng mà còn nâng cấp văn khí.

“Cám ơn ý tốt của Đằng lão, nếu là chứng ngôn thì ta có rồi.” Lâm Tiêu cười đáo.

Không thể dội gáo nước lạnh lên đầu người ta được. Hắn cảm thấy lão Đằng là một người tốt, lúc người khác buông lời cười chê hắn, chỉ có mình lão Đằng quan tâm tới hắn. Kể cả đối phương có mục đích gì đi chăng nữa, tấm lòng này hắn vẫn trân trọng.

“Hả? ngươi có chứng ngôn?” Lão Đằng ngơ ngác.

Lúc lão Đằng định giải thích tầm quan trọng của chứng ngôn, Lâm Tiêu đã hành động rồi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.